Bạn trai siêu giàu - Ngoại truyện - Tống Nghiên 1
Cập nhật lúc: 2024-10-01 20:23:03
Lượt xem: 78
1
Lần thứ nhất tôi gặp Vu Tư Tư là vào ngày báo danh tân sinh viên năm nhất.
Những người khác hầu như đều có cha mẹ hoặc người thân đi cùng, chỉ một mình cô ấy vác theo chiếc va li lớn chen chúc qua đám đông, đứng trước khu ký túc xá thở hổn hển nghỉ ngơi một lúc.
Dáng vẻ cô độc này trông rất giống tôi những năm về trước.
Tôi không kiềm chế nổi bèn xông lên, không nói lời nào đã nhấc va li của cô ấy chuẩn bị giúp đưa lên tận phòng. Không ngờ Vu Tư Tư đã lập tức ôm chặt va li, cảnh giác nói: "Anh trai này định làm gì thế, bên trong không có tiền đâu."
Tôi nổi giận: "Ông đây tính làm việc thiện giúp cô xách hành lý lên lầu thôi."
"À." Vu Tư Tư đỏ mặt, "Ngại quá, tôi có thói cảnh giác quá độ. Nhưng anh cũng không cần giúp đâu, tự tôi làm được mà."
Dứt lời, không biết cô ấy lấy đâu ra sức lực mà nhấc bổng va li lên sải bước đi vào trong khu ký túc.
Tôi nhìn theo bóng dáng cô ấy mà không khỏi liếc mắt xem thường, trong lòng âm thầm thề sau này sẽ không bao giờ rảnh rỗi can thiệp vào chuyện của con nhỏ quê mùa kia nữa.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn vô thức chú ý đến cô ấy. Các cô gái vừa xinh đẹp vừa đặc biệt rất dễ dàng thu hút sự chú ý của người ngoài.
Tôi nghe từ miệng các bạn học mà biết thêm về gia cảnh nhà cô ấy, mặc dù rất tò mò nhưng tôi sẽ không bao giờ chủ động tiếp cận, dù sao cũng bị người ta từ chối ngay lần đầu rồi.
Hơn nữa, mỗi lần chạm mặt tôi toàn thấy dáng vẻ cô ấy vừa lãnh đạm vừa vội vã. Tôi tuyệt đối sẽ không làm thêm chuyện khiến mình mất mặt lần nữa đâu.
2
Một năm sau, tôi hẹn hò lần đầu tiên trong đời, ôm theo thái độ nếm thử một phen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ban-trai-sieu-giau/ngoai-truyen-tong-nghien-1.html.]
Tôi biết cô gái kia thấy tôi đi xe sang, đeo đồng hồ xịn nên mới kiên nhẫn cưa cẩm tôi suốt một năm trời không ngừng nghỉ.
Thân là người có tiền, tôi không phản cảm với những người ham giàu, nhưng tôi không thể tha thứ cho chuyện bị người yêu cắm sừng.
Đúng lúc hai chúng tôi đang tranh cãi thì bóng dáng Vu Tư Tư xuất hiện trong tầm mắt.
Tôi biết cô ấy rất cần tiền, cũng chắc chắn sẽ không từ chối yêu cầu của tôi, vì thế bèn gọi cô ấy lại.
Tôi cho rằng ít nhất Vu Tư Tư phải do dự một lúc lâu, không ngờ động tác giật thẻ ngân hàng từ tay tôi lại rõ ràng quyết đoán như thế, chỉ sợ chậm một giây thôi là tôi sẽ hối hận.
Mặc dù có hơi hối hận thật, nhưng tiếng “ông xã” vừa cất lên là tôi đã thấy mình không còn đường lui nữa rồi.
3
Mới hẹn hò ngày đầu tiên mà Vu Tư Tư đã nhận lầm người.
Sáng sớm tôi vội vàng chạy về trường, đứng dưới lầu ký túc xá nam chờ cô ấy. Kết quả cô ấy ôm bữa sáng đi lướt qua mặt tôi không hề chớp mắt, sau đó nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cửa ký túc xá nam.
Tôi thấy thế bèn đứng yên, chờ xem đến bao giờ Vu Tư Tư mới chịu nhận ra.
Nửa tiếng đồng hồ sau, ánh mắt cô ấy rốt cuộc cũng cử động. Tôi nghĩ cuối cùng Vu Tư Tư đã nhận ra mình rồi liền ngạo nghễ đủng đỉnh đi tới.
Không ngờ cô ấy lại xoay người đi không thèm ngoảnh đầu, để mặc tôi xấu hổ đứng ngốc tại chỗ nhìn cô ấy ôm bữa sáng đi về phía Giang Dật Phàm, ngọt ngào gọi người ta là “ông xã”.
Tôi tức đến bật cười.
Cũng phải, hôm qua ánh mắt cô ấy chỉ đặt trên mỗi tấm thẻ ngân hàng trong tay tôi thôi mà.