Bạn Trai Tôi Bị Mất Trí Nhớ - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-11-03 20:09:02
Lượt xem: 254
1
Lục Cảnh Xuyên gặp tai nạn xe hơi.
Khi biết tin, tôi vội vàng chạy đến bệnh viện.
Hôm nay trời mưa rất to, tôi không bắt được taxi nên phải vừa chạy vừa thở hổn hển đến bệnh viện.
Vì quá gấp gáp, tôi không chú ý đến một chiếc xe điện đang rẽ vào.
Tôi bị đụng ngã xuống đất, chân, tay, thậm chí cả mặt đều bị trầy xước.
Nhưng tôi không có thời gian để xử lý, đứng dậy tiếp tục chạy đến bệnh viện.
Đến cửa phòng bệnh, tôi thở hồng hộc, nhưng không đẩy cửa vào.
Lục Cảnh Xuyên có bệnh sạch sẽ, không thích người bẩn thỉu lại gần mình.
Đang loay hoay ở cửa, tôi nghe thấy tiếng nói bên trong
"Xuyên à, cậu giỏi thật đấy, dám dùng cách này để giả vờ mất trí nhớ."
Lục Cảnh Xuyên thở dài.
"Haizz, không còn cách nào khác, Chi Dao đã trở về, cô ấy đã chịu nhiều khổ sở vì tớ, tớ không thể phụ lòng cô ấy được."
Tôi nắm chặt áo mình, không biết là vì tức giận hay vì mệt mỏi mà n.g.ự.c tôi phập phồng dữ dội.
"Nếu cậu giả vờ mất trí nhớ, Diệp Đồng Đồng sẽ không quấy rầy cậu sao?"
"Không biết, nhưng đây là cách duy nhất tớ có thể công khai ở bên Chi Dao. Tớ không thể để người khác châm chọc cô ấy, nói cô ấy là kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của người khác."
Lúc này, tôi cảm thấy chân đau nhói, nhận ra vết thương vừa rồi đang chảy máu.
Tôi sợ máu, nhìn thấy m.á.u mà suýt ngất.
Có lẽ vì quá đau, nước mắt tôi cứ rơi xuống.
Anh ta tính toán chu đáo, không nỡ để ánh trăng sáng của mình phải chịu bất kỳ sự bất công nào.
Thậm chí còn chuẩn bị cả lối thoát cho cô ta.
Tôi muốn rời đi, nhưng lại không cam lòng.
Dựa vào đâu mà bắt tôi trở thành vật hy sinh cho tình yêu của họ?
Lau nước mắt trên mặt, tôi mở cửa bước vào.
Thấy tôi đột ngột xuất hiện, Lục Cảnh Xuyên và Phương Nam đều có vẻ hơi hoảng loạn.
Phương Nam lên tiếng trước.
"Đồng Đồng, cậu đến lúc nào vậy?"
Tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, mỉm cười dịu dàng: "Mới tới thôi."
Lục Cảnh Xuyên cau mày hỏi tôi: "Cô là ai?”
Với khả năng diễn xuất này, không đi làm diễn viên thì thật uổng phí.
Không ai hỏi tôi tại sao lại lôi thôi đến vậy, họ chỉ quan tâm tôi có nghe lén cuộc trò chuyện của họ hay không.
Phương Nam, vào lúc cậu ta khởi nghiệp khó khăn nhất, chính tôi đã cho cậu ta vay tiền để giúp cậu ta vượt qua khó khăn.
Khi cậu ta và bạn gái cãi nhau, là tôi phải bỏ bữa tối để làm người hoà giải cho cậu ta.
Cậu ta là bạn chung của chúng tôi.
Tôi tưởng cậu ta sẽ công bằng, nhưng thực tế cán cân đã nghiêng hẳn rồi.
Tôi giả vờ sốc, bước nhanh về phía Lục Cảnh Xuyên.
"Cảnh Xuyên, em là Đồng Đồng đây, đừng dọa em."
Anh ta nhướng mày.
"Xin lỗi, tôi không thể nhớ được."
Tôi nhìn Phương Nam.
Phương Nam rũ mắt, giọng nói trầm xuống: "Cậu ấy... mất trí nhớ rồi."
"Cậu ấy nhớ mọi thứ, nhưng lại không nhớ cậu..."
2
Tôi đưa tay ra, định chạm vào mặt Lục Cảnh Xuyên, nhưng anh ta lại tránh đi.
"Làm ơn tránh xa tôi ra, cô hơi bẩn đấy."
Anh ta nhìn thấy rõ dấu vết khổ sở trên người tôi, nhưng vẫn chọn cách nhắm mắt làm ngơ.
Tôi chỉ có thể lúng túng hạ bàn tay đang lơ lửng giữa không trung xuống.
Rõ ràng, cái sự chê bai này đã làm tổn thương tôi rất nhiều.
Không khí đang căng thẳng thì có một cô gái bước vào.
Không giống như vẻ ngoài bẩn thỉu của tôi, cô ta mặc một chiếc váy trắng, không hề vướng bụi.
Đứng cạnh cô ta, tôi cảm thấy mình không nên xuất hiện ở đây.
Cô ta vượt qua tôi, lao thẳng đến chỗ Lục Cảnh Xuyên.
"Cảnh Xuyên, anh không sao chứ? Nghe nói anh gặp tai nạn, em lo c.h.ế.t đi được."
Cô ta vừa nói vừa khóc, nhìn thấy đáng thương.
Thấy cô ta khóc, Lục Cảnh Xuyên gắng gượng ngồi dậy để an ủi.
"Đừng khóc, đừng khóc, anh vẫn ổn mà."
Khi cô gái ôm lấy Lục Cảnh Xuyên mà khóc, nước mắt và nước mũi của cô ta đều dính lên người anh ta.
Nhưng Lục Cảnh Xuyên không có gì khác thường, trong mắt anh ta chỉ có yêu thương.
Sau một hồi âu yếm, cô ta mới nhận ra sự hiện diện của tôi.
"Cô cũng là bạn của Cảnh Xuyên sao?”
"Tôi không phải bạn của anh ấy, mà là bạn gái của anh ấy."
Lục Cảnh Xuyên hoảng hốt, sợ phải dính dáng đến tôi.
"Cô đừng nói bậy! Chi Dao, anh không biết cô ấy..."
Thì ra cô ta chính là ánh trăng sáng mà Lục Cảnh Xuyên hằng mong nhớ.
Phương Nam cẩn thận giải thích cho Thẩm Chi Dao về chứng mất trí nhớ của Lục Cảnh Xuyên.
Nghe xong, cô ta trầm ngâm suy nghĩ.
"Anh ấy đã không nhớ cô thì cô cũng đừng quấy rầy anh ấy nữa, nếu không, người bị tổn thương chỉ có cô mà thôi.”
Lúc này, tôi cảm thấy cô đơn và bất lực.
Giống như một bịch rác bị họ đá qua đá lại.
3
Bác sĩ vào phòng, nói rằng phòng bệnh cần phải yên tĩnh.
Không cần quá nhiều người chăm sóc, có thể luân phiên chăm sóc bệnh nhân.
Ánh mắt của họ cùng lúc hướng về tôi, khiến tôi có chút khó chịu.
Ở lại thêm nữa thì chỉ tự rước nhục vào thân, tôi quay người bước ra khỏi phòng bệnh.
Vừa mới bước ra khỏi cửa, Phương Nam bỗng gọi tôi lại.
“Chân cậu đang chảy m.á.u kìa, không sao chứ?”
Nghe Phương Nam nói xong, Lục Cảnh Xuyên cũng chú ý tới chân tôi.
Trong mắt anh ta thoáng hiện sự lo lắng, nhưng rất nhanh đã tan biến.
Nhanh đến nỗi tôi không kịp nhận ra sự lo lắng ấy có thực sự tồn tại hay không.
Tôi gượng cười.
"Không sao."
Nói xong, tôi nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
Sau khi ra khỏi phòng, tôi nhìn thấy Lục Cảnh Xuyên, người đáng lẽ là bệnh nhân.
Lại đang bóc cam cho Thẩm Chi Dao.
Trước đây, anh ta rất ghét phải bóc những thứ này.
Anh ta nói rằng nước cam chảy ra rất khó chịu, khiến tay anh ta bị bẩn.
Nhưng bây giờ, anh ta không chỉ kiên nhẫn bóc vỏ quả cam, mà còn nhặt từng sợi trắng trên quả cam ra.
Sau đó, anh ta đưa quả cam đến bên miệng Thẩm Chi Dao như để lấy lòng.
Ba người họ nói cười vui vẻ, hoàn toàn khác với bầu không khí căng thẳng lúc nãy.
Đột nhiên, tôi cảm thấy mối quan hệ 5 năm của chúng tôi chẳng là gì cả.
Tôi giống như một NPC hoàn thành nhiệm vụ hơn.
Khi nữ chính thực sự trở lại, tôi phải rời khỏi nam chính.
Không ai nhớ đến sự tồn tại của tôi.
Tôi xứng đáng bị lãng quên.
4
Thay vì về nhà, tôi lái xe đến nơi tôi và Lục Cảnh Xuyên lần đầu gặp nhau.
Một thị trấn nhỏ gần biển.
Chúng tôi đã chôn một chiếc hộp dưới gốc cây dừa.
Bên trong chiếc hộp là một mảnh giấy và biểu tượng cho tình yêu của chúng tôi.
Lục Cảnh Xuyên nói, khi chúng tôi kết hôn, điểm dừng chân đầu tiên trong tuần trăng mật sẽ là ở đây.
Anh ta đã nghĩ ra một cái tên, gọi nó là "Thăm Lại Chốn Cũ".
Tôi mở hộp ra, mảnh giấy bên trong đã ngả vàng.
Nhưng chữ viết tay vẫn còn rõ ràng.
[ Lục Cảnh Xuyên sẽ mãi mãi yêu Diệp Đồng Đồng, em có thể xác nhận điều đó nhiều lần. ]
Tôi cứ xoa xoa mảnh giấy, cố để tâm trí mình quay về mùa hè năm ấy, khi ve sầu đang ríu rít.
Anh ta sạch sẽ và sáng sủa, mỉm cười rạng rỡ vẫy tay cầm mảnh giấy.
"Đồng Đồng! Đã ký rồi thì không thể rút lại được. Năm năm nữa anh nhất định sẽ cưới em!"
Nắng sớm chiếu rọi lên người anh ta, mầm sống của tình yêu âm thầm nảy nở.
Tôi tưởng rằng khoảnh khắc này sẽ kéo dài mãi mãi.
Nhưng bóng dáng của anh ta dần trở nên mờ ảo, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Tôi biết, mọi thứ sẽ không bao giờ trở lại như trước.
5
Khi tôi về đến nhà thì đã là chiều tối.
Cô bạn thân Anna đã gọi điện cho tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ban-trai-toi-bi-mat-tri-nho/chuong-1.html.]
"Đồng Đồng, Lục Cảnh Xuyên không sao chứ? Hôm nay tớ bận c.h.ế.t đi được, giờ mới về đến nhà. Nghe nói anh ấy bị tai nạn xe, bây giờ thế nào rồi? Cậu vẫn đang ở bệnh viện chăm sóc anh ấy à? Đã ăn uống gì chưa? Khi chăm sóc người khác thì cũng phải chăm sóc chính mình, biết chưa?"
Nghe Anna hỏi dồn dập như s.ú.n.g bắn.
Tôi không kiềm được mà khóc to.
“Lục Cảnh Xuyên không cần tớ nữa, anh ấy quên tớ rồi.”
Tôi khóc rất nhiều, như thể điều này sẽ làm giảm bớt nỗi đau.
Tôi khóc từ đầu đến cuối, thậm chí còn không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
Chỉ liên tục nấc nghẹn.
Tôi không hiểu, rõ ràng tôi đã yêu anh ta hết mình, tại sao lại thành ra thế này?
Anna đã an ủi tôi rất lâu.
Cô ấy cùng tôi mắng chửi Lục Cảnh Xuyên, rồi bảo tôi xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn.
Đến tận nửa đêm, tôi mới lơ mơ thiếp đi.
Trong giấc mơ, có một hình bóng mờ ảo nói với tôi.
"Đồng Đồng, từ nay về sau em phải đi con đường của chính mình."
Tôi hỏi điều đó có nghĩa là gì, nhưng tôi không thể nào bắt được cái bóng đó.
Cảnh tượng đã thay đổi, Lục Cảnh Xuyên tức giận nói với tôi, chính tôi đã cướp đi 5 năm hạnh phúc của Thẩm Chi Dao.
Người đáng lẽ ở bên cạnh anh ta không phải là tôi.
Hỏi tôi tại sao vẫn bám theo anh ta.
Tôi muốn nói, muốn biện minh cho mình, nhưng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Khi tôi chợt tỉnh dậy sau giấc mơ, tôi nhận ra chiếc gối đã ướt đẫm nước mắt.
Đây là một giấc mơ, nhưng cũng không chỉ là một giấc mơ.
6
Trong suốt tuần này, tôi đã nhốt mình trong phòng.
Tóc tai bù xù, trông thật nhếch nhác.
Đôi mắt sưng húp cùng quầng thâm dưới mắt trông thật khổ sở.
Tôi không ngừng nhớ lại những khoảnh khắc đẹp đẽ đó, tự hành hạ bản thân đến thảm thương.
Vì vậy, khi Lục Cảnh Xuyên xuất hiện trước mặt tôi, tôi đã ngỡ ngàng trong giây lát.
Phương Nam là người lên tiếng trước.
"Tớ và Xuyên đến đây để lấy đồ, sao cậu lại thành ra thế này?"
Tôi phớt lờ lời nói của Phương Nam, nhìn thẳng vào Lục Cảnh Xuyên.
Tôi muốn xem anh ta có cảm thấy tội lỗi không.
Nhưng tôi chỉ nhìn vài giây rồi cảm thấy đau lòng, không dám nhìn anh ta nữa.
Tôi không muốn phải chịu đựng cú sốc lớn này một lần nữa.
Tôi không muốn chấp nhận sự thật là anh ta không yêu tôi.
Tôi lấy mảnh giấy ra, đặt trước mặt anh ta.
Đôi mắt vốn bình tĩnh của Lục Cảnh Xuyên bỗng dấy lên gợn sóng.
Tôi nhẹ nhàng nói.
"Còn nhớ đây là gì không? Anh đã nói, tôi có thể xác nhận lại tình yêu của anh."
"Vậy tôi hỏi anh, anh có yêu tôi không?"
Giọng tôi nghẹn lại, ngước mắt nhìn lên trần nhà để ngăn nước mắt rơi xuống.
Môi Lục Cảnh Xuyên khẽ mấp máy, tôi thấy rõ sự xúc động và kìm nén trong mắt anh ta.
Anh ta định lấy mảnh giấy, nhưng tôi không cho anh ta cơ hội đó.
Tôi lập tức ném mảnh giấy vào ngọn nến thơm trên bàn.
Chỉ trong chốc lát, mảnh giấy đã bị thiêu rụi.
Anh ta có vẻ tức giận, nhưng lại kiềm chế được.
"Cô đang làm gì thế?!"
"Anh không nhớ nó mà, phải không? Mau lấy đồ rồi biến đi."
Anh ta thở dài, ngồi đối diện với tôi.
"Tôi có một câu chuyện muốn kể cho cô nghe."
Tôi không nói gì, chỉ im lặng nhìn anh ta.
"Tôi thực sự không nhớ những chuyện giữa hai chúng ta, có thể chúng ta đã ở bên nhau được 5 năm. Nhưng Chi Dao suýt nữa đã mất mạng vì tôi, cô ấy kết hôn với đại gia là vì tiền chữa bệnh cho ba cô ấy, cũng là bất đắc dĩ, cô ấy bị bạo hành đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng, tôi không thể phụ lòng cô ấy."
Tôi mỉm cười, anh ta đang giải thích lý do sao?
Một lý do tồi tệ như vậy mà anh ta còn tin tưởng đến thế.
7
Lục Cảnh Xuyên kể cho tôi nghe về Thẩm Chi Dao.
Anh ta nói sau khi tốt nghiệp, Thẩm Chi Dao đã chia tay anh ta mà không hề có dấu hiệu gì.
Dù anh ta có cầu xin thế nào, Thẩm Chi Dao cũng không động lòng.
Chưa đầy một tháng, anh ta nghe tin Thẩm Chi Dao sắp kết hôn với một người đàn ông giàu có lớn hơn cô ta 30 tuổi.
Anh ta đến hỏi tại sao, nhưng bị nhân viên bảo vệ đuổi ra ngoài.
Lúc đó, Thẩm Chi Dao mặc đồ sang trọng, còn anh ta chỉ là một thằng nghèo xách chiếc túi vải rẻ tiền.
Lục Cảnh Xuyên nói, anh ta sẽ không bao giờ tha thứ cho Thẩm Chi Dao.
Nghe mà lòng tôi đau nhói.
Tình cảm thuần khiết nhất suốt 4 năm đại học, cuối cùng cũng không thể chống lại được sự cám dỗ của tiền bạc.
Khi ở bên anh ta, tôi chưa bao giờ mua túi xách hàng hiệu hay mặc đồ xa xỉ.
Chỉ vì sợ chạm vào nỗi đau của anh ta.
Trước đây anh ta đã sống không hạnh phúc, tôi rất đau lòng, muốn cho anh ta một chút hạnh phúc.
Nhưng giờ đây, anh ta cũng đang lừa dối tôi.
Tôi ôm lấy hy vọng cuối cùng mà hỏi anh ta.
"Nếu cô ấy thực sự muốn ở bên anh, tại sao cô ấy phải đợi đến năm năm sau? Lời giải thích này có hợp lý không?"
Anh ta hơi ngẩn người, sau đó khẽ cau mày.
"Cô ấy chỉ có một mình, muốn ra ngoài đâu có dễ, đừng dùng suy nghĩ nhỏ nhen để đoán cô ấy. Cô nghĩ ai cũng giống cô sao?"
Tôi tức cười, dựa lưng vào ghế sofa hỏi anh ta.
“Vậy anh nói xem, tôi là người thế nào?"
Nhận ra mình đã lỡ lời, anh ta không nói gì thêm.
"Được rồi, những gì cần nói thì tôi đã nói hết rồi, sau này cô đừng bám theo tôi nữa."
Tôi chỉnh lại áo rồi đứng dậy.
"Người bám theo anh không phải là tôi, quên nói với anh, thật ra, tôi đã không muốn ở bên anh từ lâu rồi, anh giả dối và ích kỷ, tôi thà c.h.ế.t cũng không muốn ở bên anh."
Anh ta đột nhiên đứng dậy, cơn giận trong mắt không còn kìm nén được nữa.
Từng câu từng chữ nói với tôi.
"Diệp Đồng Đồng, cô nói cái gì? !"
8
Thấy tình hình không ổn, Phương Nam vội vàng kéo Lục Cảnh Xuyên đi.
Trước khi đi, anh ta nói với tôi bằng giọng trầm.
"Diệp Đồng Đồng, mặc kệ những chuyện trước đây, bây giờ chúng ta chính thức chia tay."
Tôi ngẩng đầu hỏi lại anh ta.
"Chúng ta ở bên nhau hồi nào vậy?"
Thật kỳ lạ, những ngày qua tôi đã nhốt mình trong nhà.
Thử nhiều cách nhưng không thể thoát khỏi mối quan hệ đó.
Nhưng vừa rồi, khi thấy Lục Cảnh Xuyên bảo vệ ánh trăng sáng.
Tôi bỗng nhiên buông bỏ.
Vì yêu cô ta, anh ta đã nhắm mắt bịt tai.
Anh ta chỉ tin rằng mỗi lời cô ta nói đều đúng.
Yêu chính là gian lận trong kỳ thi, dù biết cô ta làm sai nhưng vẫn sẵn lòng cho cô ta 100 điểm.
Tôi không phải là vật hy sinh sau khi anh ta chọn một trong hai.
Mà là.
Tôi không cần anh ta nữa.
9
Tôi nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của mình.
Sau một tuần nghỉ phép, tôi cũng nên quay lại, phấn đấu cho sự nghiệp của mình.
Nhưng vừa đến công ty, tôi đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Thẩm Chi Dao.
Các đồng nghiệp vui vẻ đến chào hỏi tôi.
"Cuối cùng người bận rộn của chúng ta cũng đã trở lại!"
Khi thấy tôi, Thẩm Chi Dao có chút kinh ngạc.
"Cô chính là người tổ chức đám cưới hàng đầu mà người ta hay nhắc đến sao? Tốt quá, vậy cô phục vụ cho chúng tôi nhé."
Giọng nói của cô ta rất nhẹ nhàng nhưng cũng chứa đầy sự kiên quyết không thể chối từ.
"Đối với đơn này, tôi sẵn sàng chi 2 triệu tệ ngân sách, chắc cô sẽ không từ chối đâu nhỉ.”
Cô ta nhìn tôi chăm chú, tay gõ lên bàn liên tục, chờ đợi câu trả lời của tôi.
"Nếu cô không muốn, tôi chỉ có thể tìm công ty khác."
Nói xong, cô ta nở nụ cười đầy tự tin.
LattesTeam
Không thể không nói, cô ta rất biết cách nắm bắt tâm lý người khác.
"Được."
Không cần phải vì tôi mà công ty phải chịu thiệt hại 2 triệu tệ một cách vô ích.
Thấy tôi đồng ý, cô ta mỉm cười bước tới chỗ tôi: "Quản lý Diệp, không ai thích hợp tổ chức đám cưới này hơn cô đâu. Tôi hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ."
"Ồ, đúng rồi, chồng sắp cưới của tôi cũng đang ở đây. Có lẽ tôi phải gọi anh ấy vào, chúng ta có thể cùng nhau bàn bạc kế hoạch."