Bạn Trai Tôi Bị Mất Trí Nhớ - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-11-03 20:10:47
Lượt xem: 154
"Đồng Đồng, em nói rõ ràng đi! Anh không tin trong lòng em không có anh, em ở bên anh ta chỉ để chọc giận anh thôi đúng không?"
Tôi nghiêm túc nhìn Lục Cảnh Xuyên.
"Anh không hề bị mất trí nhớ, phải không?"
"Thật ra hôm đó tôi đã nghe thấy hết rồi, lúc đó anh có nghĩ tới tôi không? Trong đầu anh chỉ nghĩ đến việc tái hợp với ánh trăng sáng, còn tôi thì trở thành vật cản đường anh, nên anh không ngần ngại đá tôi đi."
"Tôi chỉ đứng đó nhìn anh diễn kịch."
LattesTeam
"Bây giờ, sau khi cân nhắc lợi và hại, anh lại đến đây để cứu vãn tình hình."
"Anh biết rõ hơn ai hết, nhưng anh vẫn bắt tôi phải nói rõ."
"Anh có thật sự yêu tôi không? Anh có thật sự yêu Thẩm Chi Dao không? Không, người anh yêu nhất chính là bản thân anh. Anh ích kỷ, lạnh lùng, không bao giờ nghĩ đến cảm xúc của người khác."
Môi anh ta run run, khóe mắt đỏ ửng, không biết là nước mắt hay nước mưa.
"Đồng Đồng, anh... anh không cân nhắc lợi hay hại gì cả, anh chỉ không hiểu được trái tim mình, anh không cam lòng bị bỏ rơi nên mới chọn ở bên Thẩm Chi Dao."
"Anh chỉ muốn chứng minh điều đó, nhưng anh nhận ra mình đã sai hoàn toàn."
"Anh đã nhận ra trái tim mình rồi, người anh yêu vẫn luôn là em, là anh sai, khiến em phải chịu đựng đau khổ. Anh thề, đây là lần cuối cùng."
"Em tha thứ cho anh, được không?”
Dứt lời, anh ta quỳ xuống đất.
Đất và nước trộn lẫn vào nhau, b.ắ.n tung tóe lên người tôi, chiếc váy trắng của tôi lập tức bị dính bẩn.
Tôi cau mày, không giấu nổi vẻ chán ghét.
“Anh làm bẩn váy tôi rồi.”
Anh ta đưa tay muốn lau sạch cho tôi, nhưng thấy tôi lùi lại, anh ta từ từ hạ tay xuống.
Giống như lúc tôi ở bệnh viện.
Bánh răng số phận luôn xoay chuyển một cách kỳ diệu.
Tôi mặc kệ anh ta quỳ dưới mưa, không do dự mà lên xe rời đi.
Tôi nhìn qua gương chiếu hậu, thấy anh ta quỳ gục trên đất.
Hình bóng ngày càng mơ hồ, cuối cùng biến mất hoàn toàn.
Hình ảnh chàng trai trẻ trung tươi đẹp trong ký ức của tôi cũng biến mất theo đó.
Nghe nói Lục Cảnh Xuyên sống không tốt.
Ngày ngày lờ đà lờ đờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ban-trai-toi-bi-mat-tri-nho/chuong-6.html.]
Anh ta liên tục hỏi Phương Nam xem cậu ta có gặp tôi không, có nghe tin gì từ tôi không.
Người chưa bao giờ nghiện rượu, giờ đây chai rượu và t.h.u.ố.c lá phủ kín cả bàn.
Kể cả khi say, anh ta vẫn liên tục gọi tên tôi, hỏi tại sao tôi lại bỏ rơi anh ta.
Thẩm Chi Dao đến gặp anh ta nhiều lần nhưng lần nào cũng bị từ chối.
Anh ta mắng cô ta bằng những lời lẽ khó nghe nhất, hỏi cô ta tại sao quay lại.
Hỏi tại sao lại chia cắt chúng tôi.
Có lẽ anh ta đã quên mất mình đã nỗ lực bao nhiêu để được tái hợp với ánh trăng sáng một lần nữa.
Bây giờ chỉ cần nói một lời là đổ hết lỗi cho người khác.
Tôi khinh thường kiểu đàn ông như vậy.
Phương Nam không còn cách nào khác ngoài gọi điện cho tôi, xin tôi hãy gặp anh ta.
Nhưng tôi đều từ chối.
Tôi không phải là vị cứu tinh, không phải lúc nào cũng giúp mọi người vượt qua khó khăn.
Khi họ cùng nhau lừa dối tôi, họ đã từng nghĩ đến ngày hôm nay chưa?
Tự làm tự chịu thôi.
Người như vậy không đáng để tôi nhìn thêm một lần.
Sau đó, tôi và Phó Hành Châu quyết định đi du lịch và kết hôn.
Một buổi tối bất chợt, chúng tôi lên đường.
Chúng tôi đứng ngắm mặt trời mọc lúc ba giờ sáng, hôn nhau trên đỉnh núi cao nhất.
Khoảnh khắc tràn ngập yêu thương, tôi nhấn nút chụp.
Hình ảnh đã được lưu giữ, và khoảnh khắc này chính là vĩnh cửu.
Chúng tôi nhìn nhau trong cái lạnh của mùa đông.
Ngắm nhìn những bông tuyết rơi qua ánh đèn đường mờ ảo.
Anh nhẹ nhàng phủi lớp tuyết trên lông mi tôi.
Tôi nói, coi như kiếp này chúng ta đã cùng nhau đến bạc đầu.
Chúng tôi thành tâm quỳ xuống trước Đức Phật và cầu nguyện.
Cầu mong cuộc đời bình an, khỏe mạnh, thuận lợi không lo âu.