Bạn Trai Tôi Là Lệ Quỷ - PN
Cập nhật lúc: 2024-07-18 09:13:31
Lượt xem: 575
Ngoại truyện Địa phủ
Người đàn ông mặc áo choàng đen đang ngồi xổm trên mặt đất một cách buồn chán, nhìn vào đống thịt nát màu đỏ tươi trước mặt.
Đống thịt nát đang từ từ nhúc nhích.
Chú mèo đen trắng bước đến, toàn thân tỏa ra một luồng sáng trắng.
Ngay sau đó, người đàn ông mặc áo choàng trắng xuất hiện từ hư không.
Hắc Vô Thường lười biếng nhấc mí mắt nhìn anh: "Biết quay về rồi à?"
"Ừ, vất vả cho anh rồi." Bạch Vô Thường tiện tay chỉ một cái vào không trung.
Tốc độ nhúc nhích của đống thịt nát trên mặt đất tăng lên trông thấy, không lâu sau, liền kết dính thành hình người.
Bạch Vô Thường cười tủm tỉm: "Lâu rồi không gặp."
Từ Phong hấp hối nằm trên mặt đất, cố hết sức nắm lấy góc áo của người đàn ông mặc áo choàng trắng, phát ra lời cầu xin không rõ ràng:
"Tha... tha cho tôi."
Bạch Vô Thường vẫn cười dịu dàng, người đàn ông mặc áo choàng đen ghét bỏ đá văng bàn tay đang nắm góc áo: "Đi thôi, nhìn hắn ta thật kinh tởm."
Từ Phong đột nhiên nôn ra một ngụm máu, trên cơ thể vừa mới lành lại liên tục xuất hiện những vết thương đỏ tươi, các ngón tay rơi rụng, đôi mắt cũng dần trở nên mơ hồ.
Mười phút sau, lại trở thành một đống thịt nát.
Lặp đi lặp lại.
Hắc Vô Thường biến mất trong bóng tối.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Bạch Vô Thường dừng lại một chút, quay lại, ngồi xổm trước mặt Từ Phong.
Giọng Từ Phong khàn khàn như thể đang nuốt vô số lưỡi d.a.o trong cổ họng: "G i ế t... g i ế t tôi đi, xin anh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ban-trai-toi-la-le-quy/pn.html.]
Bạch Vô Thường nghiêng đầu:
"Bây giờ, anh còn tin vào nhân quả báo ứng không?"
Ngoại truyện Chương cuối
Bốn mươi năm sau.
Tôi nằm trên giường cấp cứu của bệnh viện, nhắm mắt một cách bình yên.
Xung quanh là một màn sương mù trắng xóa, mơ hồ có thể thấy một cây cầu gỗ dựng trước mặt.
"Ồ, là cô à." Người chị đẹp mặc sườn xám, phe phẩy chiếc quạt giấy nhỏ trên tay, thu bát vào: "Nhanh đi thôi, họ đang đợi cô đấy."
Tôi kéo lê thân thể già nua của mình, bước lên cầu Nại Hà.
Mọi thứ trước mắt dần trở nên rõ ràng.
Hai bên cầu, hoa bỉ ngạn nở rộ khắp nơi, như thể không khí đều nhuốm màu đỏ rực rỡ.
Bên kia cầu, có ba bóng người cao gầy đứng đó.
Một đen một trắng, đứng hai bên,
Người ở giữa, là Lục Dịch.
Anh không hề thay đổi, nhìn tôi bằng ánh mắt chứa đầy sao trời.
"Lục Dịch!"
Tôi dùng hết sức chạy về phía bên kia, bước chân ngày càng nhẹ nhàng, nếp nhăn ngày càng ít, mái tóc bạc trắng dần nhuộm thành màu đen.
Khoảnh khắc lao vào vòng tay anh, mọi thứ chỉ như lần đầu gặp gỡ.
Tất cả nỗi nhớ của tôi trong cuộc đời này, cuối cùng cũng có nơi để về.