Bạn Trai Tôi Là Một Tên Khốn - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-03-27 14:10:59
Lượt xem: 527
4
Các ứng cử viên hợp tác với Công ty Thánh Diệu được chốt danh sách vào hôm nay và Lâm Mục Chi đã có toàn quyền phụ trách.
"Tiểu Lâm, lát nữa nói với Tiểu Lý một chút là chúng tôi sẽ sử dụng kế hoạch của anh ấy." Người quản lý mỉm cười nói.
Tại sao anh ta chịu trách nhiệm mà lại không sử dụng bản kế hoạch của mình?
Lâm Mục Chi bối rối.
Người quản lý đầy ẩn ý nói: "Mục Chi, cậu và bạn gái của cậu rất tình cảm phải không? Tôi nghe nói bạn gái của cậu là bạn tốt của Trình Hân, thiên kim tiểu thư của tập đoàn Thánh Diệu. Cậu có thể nhờ Trình Hân hỗ trợ xem giúp phương án của chúng ta không?"
Khi Lâm Mục Chi bước ra khỏi văn phòng, Tiểu Lý nhìn anh ta với vẻ đầy cay cú, giận cá c.h.é.m thớt nói: "Kế hoạch làm tốt thì có ý nghĩa gì? Chúng ta cũng không có bạn gái giàu có."
Lâm Mục Chi theo đuổi tôi vì tiề.n, một mặt anh ta thích thú với sự ưu việt mà tôi mang lại cho bản thân, nhưng mặt khác, lòng tự trọng quá mạnh mẽ và đáng thương hại cũng gây cho anh ta không ít cảm giác bứt rứt.
Trước khi tan sở, sắc trời đột nhiên chuyển, mây đen giăng đầy, dường như sắp có một cơn mưa lớn.
Các đồng nghiệp trong văn phòng bàn bạc về việc cùng nhau đi ăn liên hoan nhưng không ai gọi điện cho Lâm Mục Chi.
Lâm Mục Chi bị xa lánh, đi đến quán bar một mình.
Người phục vụ nhìn Lâm Mục Chi say khướt, đang không biết phải làm gì thì Tô Nhạc đột nhiên gọi điện.
Khi được Tô Nhạc đưa về nhà, anh ta đã ngấm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ban-trai-toi-la-mot-ten-khon/chuong-4.html.]
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Trong phòng, ánh đèn mờ mịt, bầu không khí trở nên mơ màng.
Lâm Mục Chi miệng mồm không rõ nói: "Anh... nói cho tôi biết, kế hoạch của tôi... không bằng Tiểu Lý sao? Tôi không... dựa dẫm vào ai, là tôi... tự cố gắng làm việc."
"Anh Mục, anh là người giỏi nhất trong lòng em, không ai có thể so sánh được với anh." Tô Nhạc nắm lấy tay Lâm Mục Chi dịu dàng đặt lên mặt mình, nhẹ nhàng nói.
Lâm Mục Chi mở đôi mắt mờ mịt nhìn Tô Nhạc: "Thật... thật sao?"
“Đúng” Tô Nhạc kiên định nói: “Anh Mục, từ khi em còn nhỏ, không ai có thể thay thế được vị trí của anh trong lòng em.”
Lâm Mục Chi mỉm cười, lòng tự trọng trống rỗng của anh ta lúc này như được lấp đầy.
Tô Nhạc nhẹ nhàng vuốt mặt Lâm Mục Chi, nhưng Lâm Mục Chi vẫn nhắm mắt.
Tô Nhạc đột nhiên đến gần hơn, với hơi thở ngày càng gấp gáp, đôi môi của Tô Nhạc cuối cùng cũng hôn lên môi Lâm Mục Chi, anh ta không có từ chối mà đắm chìm trong đó.
Ngày hôm sau, Lâm Mục Chi xem điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ, sau đó gọi điện cho tôi giải thích: “Tối qua anh ăn tối với đồng nghiệp, uống nhiều quá nên về nhà ngủ quên, bảo bối, anh nhớ em nhiều lắm."
Lúc này Tô Nhạc đang nằm trong vòng tay anh ta.
Lâm Mục Chi đã thuê một căn nhà đẹp cho Tô Nhạc vào chiều hôm đó và cái chốn ấy đã trở thành nơi bọn họ chim chuột.
Công việc của tôi kết thúc sớm một ngày, tôi xuống máy bay và gọi cho Lâm Mục Chi.
Lâm Mục Chi lo lắng nói: "Sao em không nói trước với anh, trời mưa lớn vậy để anh đến đón em?"