BẠN TRAI TỶ PHÚ TÁI SINH - Chương 01
Cập nhật lúc: 2024-09-05 19:23:10
Lượt xem: 1,256
Tên học sinh nghèo yêu cầu tôi phải đưa cho cô bạn thanh mai trúc mã của anh ta ba vạn mỗi tháng, nếu không sẽ không nhận sự trợ cấp của tôi.
Tôi biết anh ta cũng đã tái sinh.
Kiếp trước, tôi đã đầu tư tiền bạc và nguồn lực để biến anh ta thành tỷ phú châu Á nhưng anh ta lại nghĩ rằng mình sinh ra là để làm tổng tài.
Còn ra vẻ cao cao tại thượng đe dọa tôi: ''Tôi chỉ cho cô một cơ hội này, nếu bỏ lỡ, cô có quỳ xuống cầu xin tôi cũng không được.''
Tôi lập tức khóa thẻ của anh ta, mua cho anh ta một lọ thuốc ngủ, để anh ta ngày nào cũng mơ thấy mình là tỷ phú.
…
Giờ ra chơi, Cố Cảnh Thành ôm cô bạn thanh mai trúc mã của mình đến tìm tôi đòi tiền.
Anh ta ném tờ giấy ghi số thẻ ngân hàng lên bàn, rồi ra lệnh cho tôi: ''Sau này mỗi tháng cô phải chuyển ba vạn tiền sinh hoạt vào tài khoản của Uyển Nhi.''
Ngay lập tức, mọi người xung quanh đều nhìn anh ta với ánh mắt kỳ lạ. Có lẽ họ chưa từng thấy một học sinh nghèo nào lại trơ tráo như vậy, đòi tiền người khác mà không cần giải thích.
Tôi cười chế nhạo: ''Dựa vào đâu?''
Anh ta quay đầu lại, vẻ mặt như thể 'Sao cô dám chất vấn tôi?'', khinh thường nói: ''Chỉ có ba vạn thôi mà, cần gì phải có lý do? Thậm chí ba vạn còn không mua nổi một chiếc cà vạt của tôi.''
Anh ta ngẩng cao cằm, giơ tay định thắt cà vạt.
Nhưng thứ anh ta mặc trên người không phải là bộ vest cao cấp gì cả, mà là chiếc áo hoodie bình dân mua trên mạng với giá năm trăm tệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ban-trai-ty-phu-tai-sinh/chuong-01.html.]
Cố Cảnh Thành đã làm tổng tài quá lâu ở kiếp trước, đến nỗi quên mất mình từng là một học sinh nghèo rớt mồng tơi.
Kiếp trước, tôi đã đầu tư tiền bạc và nguồn lực để biến anh ta thành tỷ phú châu Á nhưng anh ta lại nghĩ rằng mình sinh ra để làm tổng tài, ngày thường quen ra lệnh cho cấp dưới, đối với tôi cũng chỉ dùng giọng điệu ra lệnh.
Nhưng nếu không có tôi, anh ta là cái thá gì chứ?
''Ba vạn một chiếc cà vạt? Cố Cảnh Thành, có phải anh đang mơ giữa ban ngày không? Trước khi tôi trợ cấp cho anh, anh còn không đủ tiền mua hộp cơm mười tệ.'' Tôi cười lạnh, vo tờ giấy thành một cục rồi tiện tay ném vào thùng rác: ''Hơn nữa tôi dựa vào đâu mà phải chu cấp cho cô ta? Tôi lại không phải mẹ cô ta.''
Mặt Cố Cảnh Thành tái mét, đang định nổi giận thì bị cô bạn thanh mai trúc mã Tống Hiểu Uyển che chở như gà mẹ bảo vệ con.
''Từ Nhiễm Nhiễm, sao cô độc ác thế? Ba vạn không là gì với cô nhưng lại là tiền sinh hoạt một tháng của tôi và anh Cố. Nhà cô giàu thế, giúp chúng tôi một chút chẳng phải là lẽ thường tình sao, có cần phải sỉ nhục chúng tôi như vậy không?''
Nói xong, cô ta còn tủi thân khóc lớn: ''Anh Cố, cho dù em và mẹ có phải sống lang thang ngoài đường, anh cũng không được vì em mà hạ thấp lòng tự trọng để cầu xin cô ta.''
Nhìn cô bạn thanh mai trúc mã bị người phụ nữ độc ác như tôi bắt nạt đến phát khóc, Cố Cảnh Thành đau lòng vô cùng, vội vàng kéo cô ta vào lòng nhẹ nhàng an ủi.
Kiếp trước, Tống Hiểu Uyển đã hiến một quả thận cho anh ta, anh ta tưởng đó là tình yêu đích thực, còn coi tôi là vật cản trên con đường tình cảm của hai người.
Nhưng thực tế, quả thận đó là do tôi bỏ tiền ra mua.
Trước khi phẫu thuật, Tống Hiểu Uyển đột ngột tăng giá muốn tống tiền tôi, nhờ vậy mà hai người mới có cơ hội gặp lại nhau.
Cố Cảnh Thành tự ý biển thủ công quỹ để mua biệt thự, mua xe sang cho cô ta, trả món nợ cờ b.ạ.c khổng lồ của mẹ cô ta, tôi đã nhẫn nhịn. Cố Cảnh Thành tái sinh còn muốn nối lại tình xưa với cô ta, tôi cũng không ngăn cản nhưng anh ta lại muốn tiếp tục tiêu tiền của tôi để báo đáp ân tình một quả thận của Tống Hiểu Uyển, dựa vào đâu chứ? Có phải anh ta nghĩ tôi là đứa ngốc không?