BÁO ÂN - CHƯƠNG 13 (HẾT)
Cập nhật lúc: 2024-09-12 23:49:57
Lượt xem: 3,024
13
Kỳ nghỉ hè tám năm trước, Trần Vi ở Quảng Châu hai tháng? Vậy thì làm sao anh ta có thời gian đến quê tôi?
Trực giác mách bảo tôi chuyện này có vấn đề, tôi chạy thẳng đến chỗ Trần Vi.
Trần Vi vì không tìm được công việc vừa ý, đang nằm bẹp ở nhà, uể oải, thấy tôi đến, mắt anh ta lập tức sáng lên, gần như nhảy dựng lên, phấn khích nói: "Tuệ Tuệ! Cuối cùng em cũng chịu tìm anh rồi!"
Tôi đi thẳng vào vấn đề: "Trần Vi, tám năm trước, kỳ nghỉ hè, rốt cuộc anh ở đâu?"
Trần Vi ngẩn ra.
"Anh ở Quảng Châu, hay là ở Tô Châu?"
"Anh... anh ở..."
"Đừng có lừa tôi!" Tôi gần như hét lên.
Trần Vi giật mình, buột miệng nói: "Anh ở Quảng Châu!"
Tôi không thể tin nổi nhìn anh ta.
Trần Vi biết không thể giấu được nữa, buồn bã nói ra sự thật.
Người cứu tôi không phải anh ta, nhưng người đó đúng là đã để lại tên anh ta, và đã kể chuyện này như một câu chuyện phiếm cho Trần Vi nghe, nên anh ta mới biết hôm đó tôi mặc gì, và rơi xuống nước ở đâu.
Anh ta thích tôi, bốn năm trước, anh ta đã nói dối để có thể biến tôi thành bạn gái.
Từ đầu đến cuối, tôi đều bị anh ta lừa dối.
Trong lòng tôi trào dâng nỗi buồn to lớn, nhưng lại không nói được lời nào.
Tôi giơ tay, tát Trần Vi một cái thật mạnh, dùng hết sức lực.
Anh ta không né tránh, như thể muốn đền bù cho bốn năm thanh xuân của tôi.
Tôi bỏ đi.
Tôi nghe thấy Trần Vi phía sau trút giận lên Giang Lộ, cuối cùng anh ta đã tỉnh ngộ, mất bạn gái, mất việc làm, từ học bá rơi xuống cảnh này, không thể tách rời khỏi "anh em tốt" của mình.
Nhưng đã quá muộn.
—----
Tôi đi tìm người đó, tôi nghĩ mình đã có thể xác định anh ấy là ai.
Anh ấy có khuôn mặt giống Trần Vi đến lạ, nhưng cao hơn anh ta, mạnh hơn anh ta, mới có thể vớt tôi lên trong dòng nước sâu.
—Hai lần.
Anh ấy đã sớm cho tôi ám hiệu, khi cúi đầu nhìn tranh của tôi, khi hỏi tôi và Trần Vi quen nhau thế nào, khi sợ tôi mất ngủ mà cứng rắn trò chuyện, khi mọi người đều cho rằng hồ bơi không thể dìm c.h.ế.t người, anh ấy lại là người đầu tiên lao tới.
Bởi vì chỉ có anh ấy biết, tôi thực sự sợ nước.
Trong viện nghệ thuật, Hình Nhiên ngồi một mình ở góc tối, hút thuốc.
Tôi hỏi anh câu hỏi tương tự.
"Mùa hè tám năm trước, anh ở đâu?"
"Tôi sớm biết sẽ có ngày em hỏi tôi như vậy, không ngờ lại đến nhanh như thế," Hình Nhiên bình tĩnh nói, "Tôi ở Tô Châu, tôi đã từng đến cái hồ đó."
Tôi khẽ run: "Là anh đã cứu tôi, đúng không?"
"Đúng vậy."
"Tại sao lại để tên Trần Vi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bao-an/chuong-13-het.html.]
"Ông cụ ở bờ hồ hơi phiền phức, cứ bắt tôi phải để lại tên, nói em sau này sẽ cảm ơn tôi, nhưng tôi cứu người không phải để nhận lời cảm ơn, hơn nữa lúc đó tôi đã quyết định ra nước ngoài," anh dừng lại, cười nhạt, "Nhưng tôi không nói, ông ta không cho tôi đi, nên tôi báo đại một cái tên. Cũng thật trùng hợp, Trần Vi với tôi rất giống nhau."
"Nhưng sau này anh cũng không nói cho tôi sự thật."
"Bởi vì tôi không biết nên mở lời thế nào, nói dối nhiều năm quá, đến chính mình cũng hơi tin rồi."
Tôi cúi đầu xuống, rất muốn khóc.
Sự thật này, đến quá muộn.
"Nhưng tôi rất hối hận." Hình Nhiên dụi điếu thuốc trong tay, đột nhiên lại nói, "Sớm biết rằng khi trở về nước sẽ yêu em từ cái nhìn đầu tiên, thì lúc đầu đã không nhường em cho thằng nhóc đó."
Tôi ngạc nhiên nhìn anh.
"Yêu từ cái nhìn đầu tiên?"
"Hôm đó, em mang quà đến tìm Trần Vi, tôi nhìn ra em đang giận, tôi lúc đó đã rất ngạc nhiên, làm sao có người giận mà vẫn xinh đẹp như vậy, tại sao người xinh đẹp như thế, lại là bạn gái của Trần Vi."
Giọng Hình Nhiên có chút nghẹn ngào, hơi khàn.
"Xin lỗi nhé, Tuệ Tuệ, tôi muốn em được bình an, nhưng Trần Vi đã không bảo vệ tốt cho em, tôi rất tự trách."
—-
Sau khi Hình Nhiên tỏ tình, tôi đã khóc một trận.
Tôi cũng không biết mình vì sao mà khóc, có lẽ là quá nhiều cảm xúc trào dâng, không thể diễn đạt, chỉ có thể hóa thành nước mắt.
Tôi chưa đồng ý với Hình Nhiên, vì tôi sợ lòng biết ơn lớn hơn tình cảm, lại một lần nữa đi vào vết xe đổ.
Tôi cần thời gian để phân biệt hai loại cảm xúc này.
Nhưng Hình Nhiên là ân nhân thực sự của tôi, trả ơn đương nhiên là phải, tôi càng chăm chỉ làm việc hơn, cống hiến cho sếp.
Hình Nhiên không từ bỏ, anh luôn theo đuổi tôi, còn công khai, làm trong ngành này ai cũng biết, sếp Hình để ý nữ cấp dưới từng dính tin đồn với anh.
Luna nhiều lần nhìn tôi thở dài liên tục, chắc là thắc mắc vì sao lại là tôi, nhưng cô ấy nhanh chóng thông suốt, và vui vẻ bắt đầu mối tình mới.
Sau đó cô ấy còn giúp Hình Nhiên theo đuổi tôi.
Thời gian cứ thế trôi qua nửa năm.
Tôi lần lượt nghe nói, Giang Lộ sau đó thay đổi hoàn toàn, thu lại bộ dáng "nam tính", trở thành kiểu con gái yếu đuối mà cô ta từng khinh bỉ nhất, làm kẻ thứ ba, kết quả bị chính thất đánh cho nhừ tử giữa đường.
Trần Vi vì không công ty nào nhận, gia đình phải bỏ tiền cho anh ta ra nước ngoài “tu nghiệp”, cắt đứt liên lạc với mọi người.
Viện nghệ thuật của chúng tôi ký hợp đồng với họa sĩ độc quyền, tôi là người đầu tiên.
Ngày ký xong hợp đồng, Hình Nhiên một lần nữa bày tỏ lòng mình.
Anh nghiêm túc mời tôi trở thành bà chủ của mọi người.
Lần này, tôi đã nói "Đồng ý".
Chúng tôi nắm tay nhau, quay lại thăm hồ nước, tôi còn thử cùng Hình Nhiên đi ra biển, tôi nhúng chân vào sóng biển, rồi nhanh chóng rút lại, Hình Nhiên khen tôi dũng cảm.
Tôi biết tôi đang dần tốt lên.
Hình Nhiên nói với tôi, không cần phải nghĩ đến chuyện trả ơn, tôi cũng chưa từng nợ anh.
Bởi vì cứu vợ tương lai của mình, là lẽ đương nhiên.
Tôi nghĩ, lần này, tôi cuối cùng có thể bình an mãi mãi.
(Toàn văn hoàn)