Bảo Bối Cún Con Của Tôi - Chương 15-19
Cập nhật lúc: 2024-07-02 10:53:41
Lượt xem: 3,398
15.
Căn phòng của Chu Vọng toàn bộ đều là màu đen, trông rất ảm đạm.
Tiếng khóa cửa vang lên, cậu ta trong bóng tối, trông cực kỳ nguy hiểm.
"Hừm, cơn gió nào thổi chị đến đây vậy?"
Tôi trực tiếp chọn tin tưởng chân thành là vũ khí lợi hại nhất.
“A Vọng, xin lỗi, là tôi nghĩ oan cho cậu rồi, tôi không nên chưa rõ chuyện gì đã mắng cậu, lại còn cãi nhau với cậu. Tôi đã nhận thức được lỗi sai của mình, cậu tha cho tôi lần này được không?"
Cậu ta cười khẽ, giọng nói khàn khàn: “Vậy chị định bồi thường cho em thế nào, em tổn thương lắm đấy."
Tôi sững sờ, bồi thường kiểu gì?
Cậu ta hình như cũng không thiếu thứ gì.
Lúc tôi đang ngẩn người, cậu ta đã hôn xuống, bàn tay còn không yên phận.
"Chị, đã lên thuyền cướp biển của em rồi, thì không có cơ hội xuống đâu."
"Sẽ không xuống đâu."
Trong phòng có chút nóng, vất vả lắm mới thoát khỏi sự trói buộc của cậu ta, tôi mở cửa ban công phòng cậu ta ra liền nhìn thấy bóng dáng nhà họ Bạch sắp rời đi dưới lầu.
Chu Vọng nhướn mày. Cảm nhận được ánh mắt của Bạch Thiến Thiến, tôi lại hôn lên má cậu ta.
Chu Vọng cụp mắt, thờ ơ nói: “Chị, rốt cuộc là thích em, hay là đang lợi dụng em?"
Tôi giật mình.
16.
Hẹn hò qua mạng hoàn toàn là vô tình, nhưng mà thực sự là vì muốn trả thù Bạch Thiến Thiến, tôi mới đồng ý tiếp tục với cậu ta.
Những ngày tháng ở bên cậu ta, tôi lại không thể kiềm chế mà rung động.
Thấy tôu lâu như vậy không trả lời, cậu ta lạnh nhạt "ừm" một tiếng.
"Em hiểu rồi."
Tôi: ?
Lúc được tài xế đưa trở về nhà họ Chu, tôi vẫn luôn không có cơ hội giải thích rõ ràng với Chu Vọng, cậu ta đã chặn mọi liên lạc của tôi. Cứ như vậy mà mất liên lạc với cậu ta ba ngày.
Tâm trạng của tôi rất thất thờ, để bố mẹ không phải lo lắng, tôi lấy cớ làm việc để chuyển đến căn nhà nhỏ của mình ở.
Tin tức tràn ngập đều đang đưa tin về hôn lễ của Chu Vọng và Bạch Thiến Thiến. Cưới gượng ép giữa hai gia tộc lớn, không còn gì để bàn cãi.
Tôi và cậu ta cuối cùng cũng chỉ là người qua đường.
17.
Ngày Chu Vọng đính hôn, trời mưa rất to.
Tôi ngồi trên sofa lau nước mũi, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Tiếng chuông cửa vang lên không đúng lúc, mở cửa ra. Người đứng ngoài cửa là Chu Vọng đang ướt như chuột lột.
"Chị ơi, một chú cún con không nhà không ai cần, chị có muốn nhận nuôi không?"
Tôi ôm chầm lấy cậu ta.
"Muốn."
Chu Vọng đã trốn khỏi hôn lễ bị ông nội ép buộc.
Cậu ta chỉ muốn tôi sắp xếp lại tình cảm của mình, không ngờ bị ông nội nhìn thấy kẽ hở, trực tiếp nhốt cậu ta lại.
Nhà họ Bạch thế hệ trước có ân cứu mạng với nhà họ Chu. Ông nội rất nể mặt, Chu Vọng lại ngỗ nghịch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bao-boi-cun-con-cua-toi/chuong-15-19.html.]
Để trả thù, đợi đến khi khách khứa đều tập trung ở hôn lễ, cậu ta đã cao chạy xa bay.
18.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Chu Vọng bị thương không nhẹ. Thoát khỏi sự giám sát của vệ sĩ mà ông nội phái đến, cậu ta đã tốn không ít sức lực. Bên kia hỗn loạn cả lên.
Vô tình, tôi và Chu Vọng bắt đầu cuộc sống ở chung.
Mới đầu mỗi lần thức dậy, tôi đều không quen, theo bản năng cho cậu ta một cái bạt tai: “Cậu là ai, sao lại ở trên giường của tôi?"
Cậu ta bị đánh đến mơ màng, giận dỗi quậy tôi dậy theo.
Gần đây Chu Vọng rất thích nấu ăn. Vị thiếu gia cao quý lâu nay không bao giờ đụng tay vào việc bếp núc lại đeo tạp dề màu hồng nhạt của tôi, bưng lên một đĩa cà chua xào trứng.
Chỉ một miếng, suýt chút nữa khiến tôi quy tiên!!!
Nhìn biểu cảm mong chờ trên khuôn mặt tuấn tú của Chu Vọng, tôi chọn nhẫn nhịn.
Cậu ta hơi ngẩng đầu, vô cùng tự hào.
"Chị ơi, thế nào, muốn chiếm được trái tim người phụ nữ, trước tiên phải chiếm được dạ dày của cô ấy."
Tôi kịp thời phủ nhận: “Không, cậu cứ dùng khuôn mặt là được rồi."
Cậu ta nhíu mày: “Hừ, người phụ nữ nông cạn, em biết mình đẹp trai mà, chị kiềm chế một chút có được không?"
Nắm đ.ấ.m của tôi!!!
Cứng rồi đây này!!!
19.
Cậu ta gần như đã cắt đứt liên lạc với bên ngoài. Thấy cậu ta ngày nào cũng ở trong nhà, học ngôn ngữ trên mạng càng ngày càng nhiều.
Những câu nói sến sẩm cứ nói một tràng dài, sắp sửa từ một chú cún điên trở thành chú cún quê mùa rồi.
Tôi rất lo lắng cho trạng thái tinh thần của cậu ta, quyết định dẫn cậu ta ra ngoài đi dạo, thư giãn một chút để cho những thứ linh tinh trong đầu cậu ta biến mất.
Cậu ta lái xe, tôi ngồi ở ghế phụ ăn uống thả ga.
Xe chạy đến con đường nhỏ trên núi.
Đối diện có một chiếc xe thể thao chạy đến, tốc độ rất nhanh, không có dấu hiệu muốn dừng lại, trực tiếp lao về phía chúng ta.
Trong lúc cấp bách, Chu Vọng xoay vô lăng, rõ ràng chiếc xe kia lao thẳng vào ghế phụ.
Vậy mà bây giờ cậu ta lại đứng che trước mặt tôi.
Cậu ta ôm tôi vào lòng: “Chị đừng sợ."
Cú va chạm mạnh khiến tôi choáng váng. Lúc tỉnh lại, xung quanh không một bóng người.
Tôi gọi cấp cứu. Nắm c.h.ặ.t t.a.y Chu Vọng đang hôn mê bất tỉnh, sợ hãi tột độ.
Vốn dĩ cuộc sống bình yên của tôi bị cậu ta đánh vỡ.
Cậu ta dần dần thâm nhập vào cuộc sống của tôi.
Tôi không thể mất cậu ta.
Tôi gọi tên cậu ta, mong muốn nhận được phản ứng.
Cậu ta yếu ớt nói: “Chị ơi, đau quá."
"Ngực đau, chị hôn em một cái đi."
Tôi vội vàng kéo áo cậu ta ra, cố gắng tìm vết thương của cậu ta.
"Chị ơi, như vậy không tốt đâu."
"Im miệng."
Sắc mặt Chu Vọng cực kỳ tái nhợt. Cố gắng giơ tay sờ vào mặt tôi, hình như đang an ủi tôi.
Nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu, tôi thở phào nhẹ nhõm. May mà cậu ta phúc lớn mạng lớn, đến bệnh viện, cuối cùng kiểm tra chỉ là gãy xương nhẹ.