Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bảo Châu Đại Tống - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-08-11 16:05:43
Lượt xem: 586

Ta tên Lý Hoan, hơn mười năm trước bỗng chốc từ con gái đồ tể trở thành công chúa Đại Tống.

 

Chủ yếu là bởi vì ta có một người phụ hoàng tài giỏi.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

 

Mạt kỳ tiền triều loạn lạc nổi lên khắp nơi, dân chúng lầm than, nhìn nhà cửa sắp sửa chẳng còn gì để ăn, phụ hoàng liền lấy mười lăm quan tiền bán mình cho nghĩa quân.

 

Có lẽ là kinh nghiệm mổ heo nhiều năm khiến phụ hoàng múa đại đao uy phong lẫm liệt, lại thêm bản tính hào sảng, nghĩa khí, phụ hoàng vậy mà trở thành thủ lĩnh của đội quân khởi nghĩa này.

 

Vô số văn thần võ tướng nghe danh hiền đức của phụ hoàng, nhao nhao kéo đến đầu quân, dần dần, đội ngũ của phụ hoàng ngày càng lớn mạnh, trực tiếp đánh thẳng một mạch đến cửa kinh thành.

 

Dân chúng sớm đã chờ sẵn ở cửa kinh thành hoan hô nhảy nhót, nhiệt tình mở cổng thành nghênh đón phụ hoàng, thế là phụ hoàng chẳng tốn một binh một tốt đã lật đổ được triều đình thối nát, lập nên Đại Tống, trở thành hoàng đế  khai quốc triều Tống.

 

Hoàng huynh từ một đứa trẻ con nhà nông bỗng chốc trở thành hoàng thái tử đầu tiên của Đại Tống.

 

Ta cũng từ một nha đầu quê mùa trở thành công chúa tôn quý nhất Đại Tống.

 

Đoạn lịch sử này phụ hoàng năm nào cũng nhắc đến trong mỗi dịp sinh thần của người, mỗi lần nói đến đây, người đều say khướt, ta nghe đến nỗi tai sắp mọc kén.

 

"Nếu không phải là Bình An, thì đám nhãi ranh các ngươi có cơ hội ngồi đây ăn sung mặc sướng sao?"

 

Phụ hoàng say sưa nhìn ta và hoàng huynh lè nhè nói, chẳng còn chút phong thái đế vương nào.

 

Hoàng huynh không nói gì, chỉ bưng vò rượu "ực ực" uống cạn.

 

Ta cúi đầu, từ từ đỏ hoe mắt.

 

Phụ hoàng nói không sai, nếu không phải vì Bình An, người sao có thể đi lính? Không đi lính thì làm sao làm hoàng đế?

 

Người không làm hoàng đế, làm sao chúng ta có được ngày hôm nay?

..................

Ngươi hỏi ta Bình An là ai?

 

Bình An chính là Bình An.

 

Bình An chính là hy vọng bình an có thể bình an vô sự.

 

Bình An là đứa con đầu lòng của phụ hoàng.

 

Phụ hoàng là một đứa trẻ mồ côi lang thang đầu đường xó chợ, đến năm mười chín tuổi thì thành thân với mẫu hậu, cũng là một đứa trẻ mồ côi.

 

Năm sau mẫu hậu mang thai, ngày lâm bồn, phụ hoàng cứ đi đi lại lại trước cửa phòng, nghe tiếng mẫu hậu gào thét suốt một đêm.

 

Phụ hoàng nói đêm đó tay người run rẩy cả đêm, sợ xảy ra chuyện gì chẳng lành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bao-chau-dai-tong/chuong-1.html.]

 

Sáng sớm hôm sau, bà đỡ bế một đứa trẻ, tươi cười bước ra khỏi phòng: "Thằng nhóc họ Lý kia, từ nay về sau không được phép lông bông nữa, phải ngoan ngoãn kiếm tiền sắm sửa của hồi môn cho nữ nhi nhà ngươi rồi."

 

Phụ hoàng sững sờ, run rẩy đưa tay muốn bế đứa bé.

 

Kết quả bà đỡ vung tay đánh vào mu bàn tay người: "Cái đồ sát sinh, ngươi tưởng bế heo à, đầu trẻ con yếu ớt lắm, nhẹ tay một chút cho ta."

 

Phụ hoàng nói lúc đó người bị bà đỡ mắng đến ngây người, đợi đến lúc hoàn hồn thì đứa bé đã được người bưng trên tay.

 

Đúng vậy, là bưng.

 

Phụ hoàng khom lưng, hai tay bưng đứa bé trong tã lót, cả người cứng đờ không dám động đậy.

 

Người nín thở nhìn đứa bé nhỏ xíu trong tay, nhắm nghiền mắt "hừ hừ" mím môi, phụ hoàng nói lúc đó tim người như muốn tan chảy, trên đời này sao lại có đứa bé đáng yêu đến thế.

 

Thực ra lời này ta luôn hoài nghi, bởi vì sau này các hoàng đệ hoàng muội của ta chào đời, ta đều đến xem qua, mặt mũi nhăn nhó, đứa nào đứa nấy xấu hoắc, nào có đáng yêu như phụ hoàng miêu tả.

 

Lúc đó phụ hoàng bế con đã rất thành thạo, còn thành thạo hơn cả các phi tần lần đầu làm mẹ.

 

Những đệ đệ muội muội khóc oe oe kia, vừa được phụ hoàng bế vào lòng, lập tức nín khóc, đôi mắt đen láy đảo quanh, "khà khà" cười với phụ hoàng không ngớt.

 

Phụ hoàng nhìn bọn họ hồi lâu: "Năm đó Bình An cũng "khà khà" cười với ta như vậy."

 

Sau khi Bình An chào đời, hàng xóm láng giềng lén thì thầm với mẫu hậu, nói phụ hoàng như biến thành người khác, không còn rượu chè cờ bạc, lông bông nữa, mượn ít bạc mở tiệm mổ heo, lúc rảnh rỗi chỉ ở nhà trêu đùa với Bình An.

 

Lúc Bình An một tuổi thì bị bệnh nặng, sốt cao liên tục không lui, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, khóc đến mức thở hổn hển.

 

Lúc đó đang là mùa đông giá rét, phụ hoàng quấn Bình An thật kỹ, còn mình thì mặc áo đơn chạy một mạch đến hiệu thuốc trên phố, ông thầy lang lắc đầu lấy cho mấy thang thuốc: "Có lui sốt hay không thì phải xem ý trời, không c h ế t thì có lẽ cũng bị đần độn, lão đệ chuẩn bị tâm lý đi."

 

Phụ hoàng lau nước mắt đi ra khỏi hiệu thuốc, từng bước từng bước đi ngược chiều gió về nhà, một bát thuốc đổ vào miệng Bình An mà vẫn không thấy chuyển biến, mẫu hậu ôm Bình An khóc đến ngất lên ngất xuống, phụ hoàng không nói một lời, cởi trần đứng ngoài trời lạnh giá nửa canh giờ, lúc về run cầm cập, môi tím tái, rồi ôm Bình An vào lòng.

 

Cơ thể nóng như lửa của Bình An dựa vào hơi lạnh, thoải mái "hừ hừ" một tiếng, phụ hoàng nhìn thấy hy vọng, cứ như vậy ra ra vào vào mấy lần, thân nhiệt Bình An dần dần hạ xuống.

 

Sáng hôm sau, lúc phụ hoàng tỉnh dậy từ mép giường, Bình An đang mở to đôi mắt đen láy nhìn người, thấy người mở mắt, Bình An mỉm cười, ú ớ gọi một tiếng "cha cha".

 

Đó là lần đầu tiên Bình An gọi người.

 

Tráng hán cao to, vạm vỡ bỗng nhiên òa khóc.

 

Bình An từ lúc đó đã được gọi là Bình An.

 

Bởi vì phụ hoàng hy vọng Bình An có thể bình an vô sự.

 

Loading...