Báo Ơn - Chương cuối
Cập nhật lúc: 2024-07-16 18:42:30
Lượt xem: 11,524
12
Phó Thời Viễn điều động toàn bộ vốn liếng, cố gắng ngăn chặn các dự án của công ty Quý Duật.
Chiến thuật kiểu “giết địch một nghìn, tự hại tám trăm” này là điều tối kỵ nhất trên thương trường, thuộc dạng cuộc chiến hơn thua.
Cư dân mạng thì lại tỏ ra thích thú, có người nói Phó Thời Viễn đây là “nổi trận lôi đình vì người đẹp”.
Cũng có người nói Phó Thời Viễn vì phụ nữ mà mất đi lý trí.
Nhưng dù sao đi nữa, chiến lược của Phó Thời Viễn đã có hiệu quả.
Chẳng mấy chốc, Quý Duật đã gặp khủng hoảng kinh doanh.
Quý Duật vẫn khá lạc quan, anh nói với tôi: “Dù sao thì mục đích đưa em ra ngoài của anh cũng đã đạt được, không sao cả.”
Nói thì nói vậy, nhưng Quý Duật vẫn không từ bỏ việc phản công.
Hôm đó, tôi đến công ty Quý Duật, tình cờ thấy giám đốc của tập đoàn Minh Tư.
“Chuỗi vốn của Đông Thăng có vấn đề, tất cả các dự án đều bị đình trệ, các doanh nghiệp hợp tác với họ cũng bị ảnh hưởng.”
Dự án Đông Thăng.
Chính là dự án mà trước đây Phó Thời Viễn và Quý Duật cạnh tranh, sau đó Quý Duật nhường lại vì tôi.
Quý Duật không giấu diếm tôi: “Phó Thời Viễn đã đầu tư rất nhiều tiền nhàn rỗi vào dự án này khi đối đầu với anh, và bây giờ anh ta không còn tiền để xoay vòng nữa. Tập đoàn Minh Tư trước đây đã có mâu thuẫn với nhà họ Phó vì chuyện hôn nhân, bây giờ họ cũng định nhân cơ hội này ném đá xuống giếng, dự định liên kết với anh để giành lấy dự án khác của Phó Thời Viễn, cắt đứt đường lui của anh ta. Như vậy, nhà họ Phó sẽ sa cơ lỡ vận, không trụ được bao lâu nữa.”
Thương trường như chiến trường.
Tháng Năm Đổi Dời
Mỗi quyết định đều ảnh hưởng đến sự sống còn của công ty.
Nhưng nghe đến đây, tôi phải mất một lúc lâu mới tìm được giọng nói của mình, “Vậy anh định làm gì, giúp tập đoàn Minh Tư đối phó với Phó Thời Viễn sao?”
Sau khi nói xong, ngay cả chính tôi cũng bật cười.
Nếu không thì sao?
Phó Thời Viễn trước đây đã dốc toàn lực để chiếm lấy công ty của Quý Duật.
Quý Duật nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc, anh nói: “Đinh Ninh, anh chỉ có thể làm như vậy. Nếu Phó Thời Viễn còn một ngày ở vị trí đó, em sẽ không được yên ổn một ngày nào, anh ta luôn có cách cướp em về.”
Vài ngày sau chuyện này, tôi thấy tin tức về việc nhà họ Phó gặp nạn trên TV.
Tất cả các dự án đã bị đình chỉ, hàng ngàn công nhân cùng nhau đòi lương.
Tôi không thể tưởng tượng được Phó Thời Viễn kiêu ngạo sẽ đối phó với tất cả những điều hỗn loạn này như thế nào.
Nhưng tôi nghĩ hắn chắc chắn có thể vượt qua được, cũng giống như năm đó khi tiếp quản tập đoàn Phó Thị, hắn đã mạnh tay chấn chỉnh hệ thống quản lý nội bộ của công ty, một lần ra tay là giành được vài dự án đầu tư lớn.
Hắn có năng lực đó.
Thế nhưng, hắn đã không làm vậy.
Như thể đột nhiên mất hết ý chí chiến đấu, hắn nộp đơn xin phá sản, nhờ công ty dưới quyền tiếp quản các dự án dang dở, coi như đã giải quyết cho những công nhân kia.
Vào đêm giao thừa, tôi nhận được cuộc gọi từ người quản gia cũ đã rời khỏi nhà họ Phó.
Ông nói Phó Thời Viễn nhờ ông liên lạc với tôi, muốn hẹn gặp tôi.
Tám giờ tối, tại một khu vui chơi điện tử ở trung tâm thành phố.
Đó là nơi chúng tôi thường đến khi còn nhỏ.
Nhưng tôi đã không đến hẹn.
Nếu tôi và Phó Thời Viễn đã định trước không thể ở bên nhau, thì tôi mong hắn cũng nhìn về phía trước.
Song tôi không ngờ sáng hôm sau, tôi nhận được cuộc gọi từ cảnh sát.
Phó Thời Viễn đã tự tử bằng thuốc.
Ngay dưới gốc cây lê mà chúng tôi đã cùng nhau trồng trong biệt thự.
Sau đó, tôi không dám tiếp nhận bất kỳ tin tức nào về cái c.h.ế.t của Phó Thời Viễn, chặn mọi thông tin, giả vờ như hắn vẫn còn sống.
Tháng sau, tôi nhận được một lá thư từ bưu điện Thời gian.
Đó là một bức thư mà Phó Thời Viễn đã viết cho tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bao-on/chuong-cuoi.html.]
Giống như đã biết trước tôi sẽ không đến, hắn sẽ chọn gửi vào tháng sau.
Trên phong thư viết:
“Gửi Đinh Ninh, người anh yêu.”
Khi bức thư được mở ra, Phó Thời Viễn như đang đứng đối diện tôi.
[Khi em đọc được bức thư này, có lẽ anh đã không còn nữa. Nhưng đừng lo, anh đã để lại cho em một khoản tiền, là một tài khoản đã được mở từ nhiều năm trước, số dư có lẽ đủ cho em sống nửa đời còn lại không lo cơm áo. Trước đây không nói cho em biết, là sợ em có tiền rồi thì sẽ rời xa anh.
Em không phải vẫn luôn hỏi anh, tại sao sau khi học cấp hai, mối quan hệ của chúng ta lại thay đổi lớn như vậy sao?
Anh chưa từng nói cho em biết, vào kỳ nghỉ hè lớp sáu, anh đã nghe được cuộc trò chuyện giữa em và mẹ em.
Lúc đó em khóc và nói em ghét nhà họ Phó, em ghét tất cả mọi người trong nhà họ Phó.
Em nói em không thích anh, em hỏi mẹ tại sao em phải trả ơn.
Lúc đó anh mới biết, hóa ra em ở lại nhà họ Phó, ở bên anh, đều là vì muốn trả nợ cho cái c.h.ế.t của anh trai anh.
Thì ra, em ghét anh đến vậy.
Vì thế, anh cũng quyết định ghét em, tìm đủ mọi cách để bắt nạt em, muốn em cảm nhận nỗi đau khổ của anh, nhưng mỗi lần nhìn thấy em khóc, người đau lòng lại chỉ có mình anh.
Sau nhiều năm đấu tranh và dây dưa, anh từng nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy cũng tốt.
Nhưng anh không ngờ em sẽ rời đi.
Khi em kiên quyết phóng hỏa, thà c.h.ế.t chứ không muốn ở bên anh, anh đột nhiên sợ hãi.
Có phải em rất ghét anh không?
Giống như anh ghét chính mình bây giờ.
Anh đã không ít lần nghĩ, nếu thời gian có thể quay lại thì tốt biết bao.
Quay lại mùa hè đó.
Quay lại thời điểm anh còn chưa biết sự thật.
Sau đó, anh có thể thẳng thắn nói yêu em.
Có lẽ kết thúc sẽ khác.
Tiếc là trên thế giới này không có chữ “nếu”.]
Khi đọc đến đây, tuyết bắt đầu rơi.
Đột nhiên tôi nghĩ đến một năm nào đó, cũng vào Tết Nguyên Đán, tuyết rơi dày đặc.
Gala lễ hội mùa xuân đang được phát trong phòng khách, người lớn đang gói bánh chẻo trong bếp.
Phó Thời Viễn lén kéo tôi ra ngoài, khoe khoang lấy ra một cây pháo hoa.
Pháo hoa cháy sáng, nở một đóa hoa đẹp trong đêm tuyết yên tĩnh.
Đó là pháo hoa đẹp nhất mà tôi từng thấy.
Trong cơn mơ hồ, Quý Duật cầm một chiếc ô đen từ bên ngoài bước vào.
Anh che đi những bông tuyết đang rơi trên người tôi: “Một mình ngốc nghếch đứng ở hòm thư làm gì thế?”
“Đợi anh.”
Quý Duật cười khẽ: “Mau về nhà thôi.”
Về nhà.
Tôi sững sờ.
Thật là một từ đẹp đẽ.
Nhưng hình như...tôi không có nhà.
Quý Duật nắm lấy tay tôi, dẫn tôi về nhà anh.
Bước chân chậm rãi, để lại một hàng dấu chân mờ nhạt trên tuyết.
Đột nhiên, tôi nhớ đến câu cuối cùng trong thư của Phó Thời Viễn.
Hắn nói với tôi: “Đinh Ninh, hẹn em ra là muốn nói với em, món nợ của nhà họ Phó em đã trả xong rồi. Chúc mừng em, em đã được tự do.”