BÁO THÙ CHO TỶ TỶ - Chương 05
Cập nhật lúc: 2024-08-20 12:11:14
Lượt xem: 1,934
Cho nên, trước khi ả nữ nhân này chết, ta cũng phải để nàng ta nếm trải cảm giác tuyệt vọng đến tột cùng, sống không bằng chết.
Nghĩ đến Cố Sương Nhi vừa rời đi, tay nàng ta cũng dính m.á.u của tỷ tỷ ta. Là tâm phúc của Tống Minh Nguyệt, nàng ta sở hữu dung mạo xinh đẹp nên đương nhiên cũng có dã tâm leo lên cao.
Đã như vậy, tại sao ta không giúp nàng ta một tay chứ?
3.
Tống Minh Nguyệt uống thuốc theo phương thuốc đó đều đặn mỗi ngày không sót một ngày nào.
Vì vậy, hai tháng sau.
Khuôn mặt xinh đẹp như hoa của nàng ta bắt đầu xuất hiện những đốm tàn nhang.
Lúc đầu, nàng ta cũng không để ý, chỉ cho rằng đó là do mang thai. Cho đến sau này, sau một giấc ngủ dậy, má nàng ta xuất hiện chút sưng đỏ và thối rữa.
Nhìn thấy mình trong gương, Tống Minh Nguyệt sợ hãi đến mức ngã quỵ ngay tại chỗ, đập phá tất cả đồ đạc trong phòng.
Tiếng ồn ào vang lên trong viện của Đại nương tử Hầu phủ.
Vì thế, Hầu gia Trình Tử An nhanh chóng đến viện của Tống Minh Nguyệt.
"Minh Nguyệt, nàng..."
Trình Tử An vừa bước vào vừa mở miệng, có lẽ định nói lời an ủi dịu dàng.
Nhưng khi ánh mắt chạm vào khuôn mặt có chút tì vết của Tống Minh Nguyệt, trong mắt hắn ta thoáng hiện sự chán ghét, ngay cả những lời chưa nói hết cũng nuốt xuống.
Tống Minh Nguyệt đương nhiên nhận ra sự khác thường của Trình Tử An.
Trong mắt nàng ta dâng lên sự tủi thân, nàng ta đỡ lấy cái bụng bầu nhô cao, đáng thương nói: "Hầu gia, nếu không phải vì đứa con này, thiếp đâu đến nông nỗi này?"
Nhắc đến đích tử trong bụng Tống Minh Nguyệt, ánh mắt Trình Tử An cuối cùng cũng dịu đi một chút.
Hắn ta thở dài, đỡ Tống Minh Nguyệt ngồi xuống ghế.
"Ta biết nàng vất vả, cho nên ta đã vội vàng đến đây để ở bên nàng, nàng đã chịu khổ rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bao-thu-cho-ty-ty/chuong-05.html.]
Tống Minh Nguyệt lập tức dựa vào lòng hắn ta, khẽ nức nở: "Nhưng những ngày này, Hầu gia ngày nào cũng ở bên Lâm tiểu nương, e rằng đã quên thiếp rồi."
Tiểu nữ nhi vì hắn ta mà ghen tuông, Trình Tử An dù sao cũng thấy thoải mái và hưởng thụ điều đó.
Hắn ta nhếch môi cười: "Minh Nguyệt lại giận dỗi rồi. Vô Song mới vừa mang thai, lang trung nói thai của nàng ấy không ổn định, ta mới ở bên nàng ấy nhiều hơn một chút."
Nghe vậy, Tống Minh Nguyệt lập tức cúi đầu không ngừng rơi lệ.
"Những ngày này thiếp cũng thường xuyên ngủ không ngon, có lẽ là do đứa bé này quấy phá."
Nàng ta vốn dĩ rất xinh đẹp.
Người đẹp rơi lệ, càng khiến người ta thương xót.
Nhưng tiếc là dung mạo đã bị tổn hại, vết sưng đỏ trên má, khi bị đẫm nước mắt lại càng trông có phần đáng sợ.
Nụ cười trên mặt Trình Tử An dần biến mất.
Sự chán ghét trong mắt hắn ta khó mà che giấu được, nhưng cuối cùng vẫn cho Tống Minh Nguyệt, vị Đại nương tử này chút thể diện. Hắn ta lập tức hứa hẹn rằng mấy ngày tới sẽ ngủ lại trong viện của Tống Minh Nguyệt.
Nhận được lời hứa này, ban đầu Tống Minh Nguyệt rất vui mừng.
Hiện tại nàng ta đang mang thai không tiện hầu hạ, nhưng cũng không muốn tỳ nữ bên cạnh trèo lên giường Hầu gia.
Đến tối, Tống Minh Nguyệt níu lấy thắt lưng Trình Tử An, nói rằng đã qua ba tháng đầu thì không còn vấn đề gì lớn.
Nhưng khi ánh mắt Trình Tử An chạm vào má nàng ta, hắn ta vẫn không chút do dự từ chối.
"Đứa bé quan trọng hơn, ta sẽ ngủ ở Đông sương phòng, nàng cứ nghỉ ngơi thật tốt đi."
Nói xong, hắn ta lập tức quay người đi về phía Đông sương phòng.
Tống Minh Nguyệt bị bỏ lại một mình, sắc mặt khó coi đến cực điểm, giơ tay ném chén trà trên bàn ra ngoài.
Chén trà không may lại rơi trúng ngay trán Sương Nhi.
Nàng ta lập tức quỳ xuống đất, mặc dù trán đã chảy m.á.u nhưng cũng không dám lên tiếng.
"Cút, tất cả các ngươi đều cút hết cho ta!"