BÁO THÙ CHO TỶ TỶ - Chương 07
Cập nhật lúc: 2024-08-20 12:12:58
Lượt xem: 1,698
Nói xong, ta nhìn Tống Minh Nguyệt trước mặt, lửa giận trong mắt nàng ta lúc này không những không giảm mà còn tăng lên.
"Tiện nhân! Tiện nhân! Dám ở sau lưng ta bò lên giường Hầu gia!"
Vừa nói, nàng ta vừa hung hăng quăng xuống đất mấy cái bát sứ, những mảnh vỡ b.ắ.n lên, làm rách má ta.
Tống Minh Nguyệt cúi người, một tay bóp chặt cằm ta, ép ta phải nhìn thẳng vào nàng.
"Con tiện nhân Cố Sương Nhi kia đã bò lên giường rồi, ngươi có phải cũng có ý định này, muốn làm di nương trong phủ này không?"
Ta sợ hãi lắc đầu: "Nô tỳ tuyệt đối không có ý định này!"
Ta thừa biết Tống Minh Nguyệt là người hay nghi ngờ, nên lấy miếng ngọc bội đã chuẩn bị sẵn ra.
Chất ngọc của ngọc bội rất bình thường, không đáng giá mấy đồng.
"Khi còn ở nhà, nô tỳ cùng Vương Nhị ca trong thôn chỉ là thanh mai trúc mã."
"Ban đầu vốn nghĩ khi đến tuổi, nếu được Đại nương tử ân điển thì sẽ có thể xuất phủ thành thân. Ngọc bội này chính là tín vật."
Tống Minh Nguyệt cầm lấy miếng ngọc bội trong tay ta, cẩn thận nhìn hai lần rồi cười lạnh một tiếng.
"Thứ ngọc bội hạng xoàng này mà cũng có thể coi là tín vật đính ước sao?"
Nói xong, nàng ta thuận tay ném ngọc bội xuống đất.
Ngọc bội vốn mong manh, sau khi bị ném xuống đất, lập tức vỡ thành nhiều mảnh.
Mắt ta lập tức đỏ hoe, gom những mảnh vỡ của ngọc bội lại, cẩn thận đặt trong lòng bàn tay như thể đó là bảo vật.
Tống Minh Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ của ta, sự đề phòng trong mắt cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất.
"Ngươi đã có người trong lòng, sau này hãy làm việc cho ta thật tốt. Đợi khi đến tuổi, ta sẽ giảm cho ngươi một khoản bạc để ngươi xuất giá, cũng coi như trọn vẹn tình nghĩa chủ tớ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bao-thu-cho-ty-ty/chuong-07.html.]
Nghe vậy, ta tỏ vẻ vô cùng cảm kích, lập tức quỳ xuống đất dập đầu ba cái thật mạnh.
"Tỳ nữ, đa tạ Đại nương tử."
...
Đa số nha hoàn mà Tống Minh Nguyệt mang theo khi xuất giá đều có nhan sắc.
Ngoài Cố Sương Nhi từ nhỏ lớn lên cùng nàng ta thì những nha hoàn khác đều không được hầu hạ gần gũi.
Bây giờ Cố Sương Nhi đã trở thành di nương, nha hoàn thân cận bên cạnh Tống Minh Nguyệt, cuối cùng chỉ còn lại một mình ta.
Nàng ta vẫn còn rất tức giận.
Trình Tử An cũng tự biết mình có lỗi với nàng ta, liền liên lục dỗ dành nàng ta một thời gian. Nhưng Tống Minh Nguyệt lại giận dỗi không chịu gặp mặt.
Cứ như vậy, Trình Tử An ngược lại có chút bực bội.
Nhận thấy sự thay đổi của hắn ta, trong lòng Tống Minh Nguyệt dần dấy lên nỗi sợ hãi. Nàng ta vội vàng viết thư cho Tống gia, chủ mẫu Tống gia cũng nhanh chóng hồi âm.
"Không biết phu nhân đã nói gì vậy ạ?"
Tống Minh Nguyệt nắm chặt bức thư, trong mắt lộ ra chút bất mãn nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
"Mẫu thân nói, Cố Sương Nhi đã trở thành di nương, dù sao cũng là người từ viện của ta ra. Thay vì làm ầm ĩ không vui, để kẻ tiểu nhân đắc ý, chi bằng thu phục nàng ta, củng cố sự sủng ái trước khi ta sinh con. Nàng ta chỉ là một cô nhi, không có ta làm chỗ dựa, cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay ta."
Nói xong, Tống Minh Nguyệt liến sai ta đến tủ của nàng ta lấy vài tấm vải tốt, sau đó chọn mấy món trang sức mà nàng ta không thích đeo rồi sai ta đem tặng cho Cố Sương Nhi.
"Những thứ này, ngươi thay ta đưa đi, nàng ta sẽ hiểu."
Ta nhìn vải vóc và trang sức trong tay, cúi đầu, che giấu sự lạnh lẽo trong lòng.
Nhưng trên mặt vẫn tỏ ra cung kính, cầm những thứ này xoay người ra khỏi viện và đi thẳng đến viện của Cố Sương Nhi.
Thấy ta đến, trên mặt nàng ta vẫn còn mang theo nụ cười.