Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Báo Thù - Chương 13:

Cập nhật lúc: 2024-11-02 13:49:04
Lượt xem: 99

Chương 13:

 

“Hôm qua có người đến cổng công ty để khiếu nại, đứa con 6 tháng tuổi của anh ta bị sỏi thận vì uống sữa Bạch Thị. Lúc bố thu thập tài liệu, đã bí mật liên lạc với anh ta.

 

“Khi người đó gặp bố ở cổng, anh ta khẽ gật đầu, có thể cảnh đó đã bị lão Lưu nhìn thấy...”

 

Tôi nói tiếp lời bố: “Lão Lưu phát hiện ra điểm bất thường nhỏ này, tuy rằng không hiểu nguyên nhân trong đó, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, ông ta vẫn báo cáo cho ông chủ Bạch, lập được một công lớn.”

 

Bố rối rắm xoa tóc: “Chắc lão Lưu sẽ không...”

 

Không có gì là “chắc”, cũng không có gì là “có lẽ”, trải qua kiếp trước, tôi đã sớm không còn kỳ vọng vào lòng người nữa rồi.

 

Nhưng vẫn cần phải xác định xem ông chủ Bạch có biết hay chưa.

 

Phải nắm bắt được động tĩnh của kẻ địch mới có thể đưa ra chiến lược cho bước tiếp theo.

 

Chúng tôi gọi mẹ dậy.

 

Bà ấy vốn đang mơ màng, lẩm bẩm oán trách, nhưng nhìn thấy tôi và bố người nào người nấy đều nghiêm túc vô cùng, bà ấy cũng nghiêm túc lại.

 

“Mẹ, mẹ hẹn vợ lão Lưu ngày mai đi mua sắm chung đi.”

 

Mẹ nhìn đồng hồ: “Gần 12 giờ rồi, bây giờ hẹn đi mua sắm có phải là kỳ lạ quá không?”

 

Càng kỳ lạ càng tốt.

 

Quả nhiên, lúc đầu vợ lão Lưu mơ mơ màng màng đồng ý.

 

Nhưng chưa đầy mấy phút sau, bà ta lại gọi điện thoại lại, nói là đột nhiên nhớ ra ngày mai có việc bận.

 

Xem ra, vợ lão Lưu cảm thấy kỳ lạ nên đã nói chuyện này với lão Lưu rồi bị ông ta ngăn lại.

 

Rõ ràng rồi, cho dù là vì chột dạ hay là vì sợ hãi, lão Lưu đều muốn phân rõ ranh giới với gia đình tôi.

 

Dỗ dành mẹ ngủ tiếp xong, tôi và bố nhìn nhau.

 

Phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

 

 

Khoảng thời gian trước kỳ thi đại học là khoảng thời gian yên bình cuối cùng.

 

Dì Lâm còn hỏi Bạch Niệm Niệm xem dạo này tình hình học tập của tôi thế nào, dặn dò cô ta tuyệt đối đừng làm ảnh hưởng đến kỳ thi của tôi.

 

Tôi nghe mà muốn cười.

 

Thật giống như một tên đồ tể tốt bụng, vì sợ thịt bò bị dai nên trước khi g.i.ế.c mổ đã mở nhạc cho bò nghe vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bao-thu/chuong-13.html.]

 

Trước khi thi, tôi đưa cho Lục Tiện Vũ một mảnh giấy nhỏ được gấp vuông vắn.

 

“Nếu có một ngày, cậu phát hiện ra dù có làm thế nào cũng không tìm thấy tớ, thì hãy mở ra xem nhé.”

 

Cậu ta chớp chớp mắt: “Có phải điều này có nghĩa là... Dù thế nào đi nữa tớ vẫn có thể tìm thấy cậu không?”

 

Suy luận như vậy cũng rất hợp logic.

 

Cậu ta hào hứng hôn lên mảnh giấy nhỏ mấy cái rồi cất vào túi quần, vỗ vỗ.

 

“Đây là bùa may mắn của tớ!”

 

“Cái đó... Vẫn nên lấy ra đi, mang cái này vào phòng thi có thể bị coi thành mang tài liệu trái phép đấy.”

 

“Ồ...”

 

Kỳ thi đại học kết thúc, tôi không cảm thấy nhẹ nhõm chút nào, ngược lại càng thấy căng thẳng hơn.

 

Chắc chắn ông chủ Bạch sẽ có hành động.

 

Căng thẳng, lo lắng, bất an.

 

Mặc dù đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng tôi vẫn lo lắng sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

 

Mà bất kỳ một sự cố nhỏ nào cũng có thể đồng nghĩa với việc cơn ác mộng của kiếp trước sẽ lặp lại.

 

Ngày công bố điểm thi.

 

Sáng sớm, một cuộc điện thoại gọi đến, bảo bố đến đón một người.

 

Bọn họ đã lên kế hoạch từ trước, thậm chí còn không đợi được đến khi có giấy báo trúng tuyển.

 

Xem ra ở kiếp này, ông chủ Bạch cho rằng việc bố bí mật điều tra đã hoàn toàn biến ông ấy thành kẻ thù của ông ta.

 

Ông chủ Bạch thật sự sốt ruột rồi.

 

Trong điện thoại, giọng điệu của ông chủ Bạch vẫn ôn hòa như mọi khi, ông ta nói rằng ông ta rất ngại vì đã làm phiền kỳ nghỉ của hai bố con tôi, đồng thời còn ân cần chúc mừng tôi vì đã đạt điểm cao.

 

Thật sự, cho dù là ở kiếp này, mặc dù tôi đã biết kế hoạch của ông ta.

 

Tôi vẫn không thể tưởng tượng được rằng, đằng sau những lời nói êm tai như gió xuân này lại ẩn chứa một âm mưu độc ác đến vậy.

 

Tôi thậm chí còn không tra điểm, cứ thế ngồi trên ghế sofa.

 

Chờ đợi.

 

Loading...