Bảo Ý Tái Sinh - Phần 2
Cập nhật lúc: 2024-08-18 11:36:20
Lượt xem: 2,384
3
Sau khi trọng sinh, ta đã nghỉ ngơi trên giường suốt nửa tháng, không ra ngoài cửa lớn, cũng không bước qua cửa nhỏ, đến mức Tống Đan cũng nhận ra sự khác lạ của ta.
Theo tính cách trước đây của ta, nhất định sẽ lợi dụng đứa con trong bụng để khiến Thái tử phải đến thăm ta.
Nhưng bây giờ khi nghĩ đến Tống Đan, ta chỉ hận không thể quay lại thời điểm trước khi gả cho gã.
Tiếc rằng ta muốn tránh gã, nhưng gã lại cứ đến tìm ta.
Khi Tống Đan bước vào, liền ân cần hỏi han ta.
Ta biết mục đích chuyến viếng thăm này của gã, trong lòng khẽ cười lạnh.
Kiếp trước, gã và Liễu Thư Uyển đã lén lút qua lại vào thời điểm này.
Lần này gã tìm đến ta, thể hiện sự quan tâm ấy nhưng chỉ là giả tạo, thực chất gã muốn ta gật đầu chấp thuận cho Liễu Thư Uyển một danh phận.
Kiếp trước ta ghen tuông đến điên cuồng, lời nói ra không suy nghĩ.
Lấy cái c.h.ế.t ra để ép buộc mới khiến Tống Đan đồng ý, nhưng cũng vì thế mà ta bị mang tiếng là ghen tuông, khiến ai ai cũng ghét bỏ ta.
Giờ đây khi gã mở lời lần nữa, ta cầm chén trà, im lặng hồi lâu, một lát sau, ta khẽ gật đầu nói: "Bảo Ý đã biết... cuối cùng chúng ta cũng sẽ đi đến bước này, lời hứa năm xưa làm sao có thể giữ được mãi?"
Lời vừa dứt, nước mắt ta rơi vào trong chén trà, tạo thành những gợn sóng lăn tăn.
Tống Đan nghe vậy liền sững sờ, hiển nhiên cũng nhớ lại, năm xưa gã đã nắm tay ta, ngoắc ngón tay hứa hẹn, nói rằng cả đời này chỉ cần có ta.
Thề non hẹn biển, lời thề son sắt.
Ánh mắt gã khẽ d.a.o động, có lẽ phần nào đó xót xa cho ta.
Nhưng ta biết, trong lòng gã vẫn nhớ đến Liễu Thư Uyển, gã tuyệt đối sẽ không vì ta mà tổn thương ả đàn bà ấy.
Khi gã còn đang định tiếp tục khuyên nhủ thêm, thì ta khẽ thở dài, đi trước gã một bước mà tỏ vẻ nhượng bộ, nhân cơ hội này đề xuất một vài điều kiện.
Ta nói: "Bảo Ý có thể đồng ý, chỉ là..."
"Hôn sự giữa điện hạ và thần thiếp là do Thánh Thượng đích thân ban."
"Bây giờ Bảo Ý chỉ vừa mới có thai, điện hạ đã rầm rộ muốn cho biểu tỷ một danh phận, thật sự khiến Thánh Thượng khó xử."
"Tình nghĩa của Bảo Ý, điện hạ có thể không màng, nhưng tâm tư của Thánh Thượng, điện hạ tuyệt đối không thể bỏ qua..."
Lời này vừa ra, quả nhiên Tống Đan nhíu mày suy nghĩ.
Hôn ước giữa ta và Tống Đan là do mẫu thân ta đánh đổi cả mạng sống mới có được.
Bà đã đỡ một mũi tên độc thay cho Hoàng hậu, đổi lại sự thương cảm của Hoàng hậu, hứa sẽ chăm sóc ta suốt đời.
Thánh Thượng đã từng nói, ta sẽ là Thái tử phi tương lai.
Vì vậy, dù khi đó Tống Đan đã đem lòng yêu mến Liễu Thư Uyển, nhưng vẫn chủ động đính ước với ta, thuận lợi nắm giữ ngôi vị Thái tử.
Gã coi trọng ngôi vị đó đến vậy, tuyệt đối sẽ không để một người phụ nữ phá hỏng.
Tống Đan thấy ta khóc thương tâm như vậy, nghĩ rằng ta đã phải chịu ấm ức, mà vẫn còn suy nghĩ cho gã đến thế, liền khen ngợi ta sắp làm mẹ, nên đã hiểu chuyện và ngoan ngoãn hơn nhiều.
Ta nén lại vẻ lạnh lùng trong mắt, mỉm cười nói: "Phu vi thê cương, thần thiếp sớm nên như vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bao-y-tai-sinh/phan-2.html.]
4
Đêm đó, Tống Đan nói sẽ nghỉ lại ở chỗ ta, cùng ta trò chuyện.
Gã giúp ta tháo trâm cài, cởi bỏ y phục, trong thoáng chốc, lại giống như ngày xưa.
Nhưng ta biết, người mà ta từng đối đãi chân thành này, trong lòng đã in sâu bóng hình của một người phụ nữ khác.
Tương lai gã sẽ cùng ả ta mưu hại ta, mưu hại cả mạng sống của con ta.
Khi sắp thổi tắt đèn, nha hoàn thân cận của Liễu Thư Uyển là Phân Nhi vội vàng chạy đến, nước mắt lưng tròng đứng ngoài cửa kêu khóc:
"Điện hạ, xin điện hạ đi xem tiểu thư của chúng nô tì với! Tiểu thư lại phát bệnh đau đầu, giờ đang đau đến rơi nước mắt!"
Tống Đan lập tức đứng dậy, vội vã khoác áo choàng lên người, bước đến cửa rồi mới nhớ ra ta vẫn còn ở đây.
Ta cũng đã mặc xong áo, mang vẻ mệt mỏi đến bên gã:
"Điện hạ đừng vội, thiếp thân sẽ cùng đi với điện hạ."
Ta với Liễu Thư Uyển lớn lên cùng nhau từ nhỏ, chưa từng nghe ả có bệnh này.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Khi đến phòng ả nhìn qua, quả nhiên thấy ả sắc mặt hồng hào, chỉ có đôi môi bôi thêm chút phấn trắng.
Liễu Thư Uyển thấy ta và Tống Đan đến, vội vàng đứng dậy hành lễ, rồi lại được Tống Đan đỡ trở về giường.
"Đang yên lành, sao lại phát bệnh đau đầu?"
Hai người họ tay trong tay, tình cảm thắm thiết, hoàn toàn loại trừ ta ra, như thể ta chỉ là kẻ đứng ngoài cuộc.
Liễu Thư Uyển khổ sở với vẻ mặt yếu ớt, dùng lực nhẹ nhàng ném bát thuốc xuống dưới chân Phân Nhi:
"Đồ hỗn xược, đã dặn ngươi bao nhiêu lần không được quấy rầy điện hạ và muội muội, mà ngươi dám không nghe lời ta!"
"Ngươi không biết sao? Nếu Bảo Ý muội muội ghen tị, lại sẽ khiến điện hạ không vui!"
Chỉ một câu nói này, đã khiến Tống Đan nghiến răng, lạnh lùng liếc ta một cái.
Phân Nhi quỳ xuống khóc: "Thật là do tiểu thư đau đớn quá lâu, Phân Nhi mới tự ý hành động, mong tiểu thư thứ tội..."
Liễu Thư Uyển vốn quen dùng chiêu này, ả và Phân Nhi một người đóng vai tốt, một người đóng vai xấu, không biết đã bao lần ngấm ngầm hại ta.
Tống Đan lập tức tha tội cho Phân Nhi, trách móc: "Nàng trách nha hoàn làm gì? Nếu không có Phân Nhi thông báo, nàng còn định giấu ta đến bao giờ?"
"Nàng thật là quá nhẫn nhịn, luôn nghĩ cho người khác, nếu không có ta bảo vệ nàng, nàng đã sớm bị người ta hãm hại rơi vào hang sói rồi."
Liễu Thư Uyển đẫm lệ tựa vào lòng gã, cười nói: "Uyển Nhi may mắn được Thái tử che chở, mới có thể bình an như thế này."
Nói xong, ả liếc mắt nhìn ta, lời nói thì tỏ vẻ rộng lượng, nhưng trên mặt lại đầy vẻ lưu luyến không rời.
"Uyển Nhi đã không sao nữa, Thái tử vẫn nên quay về bên Thái tử phi đi, chậm trễ quá, sợ rằng Thái tử phi chờ sốt ruột rồi..."
Tống Đan lúc này mới quay lại nhìn ta một cái, sau đó nói: "Đêm nay, ta sẽ ở lại với Uyển Nhi, ngày khác sẽ đến thăm nàng."
Dù ta đang mang trong mình giọt m.á.u của gã, nhưng cũng chẳng thể nào so bì với Liễu Thư Uyển.
Trước đây cũng vậy, hễ Liễu Thư Uyển buồn bã, bất kể Tống Đan đang ở bên ai, làm việc gì, cũng sẽ lập tức chạy đến bên ả.
Tình yêu rõ ràng đến thế, kiếp trước sao ta lại không hiểu, cứ nhất quyết tự lừa dối bản thân?