Bảo Ý Tái Sinh - Phần 4
Cập nhật lúc: 2024-08-18 11:37:03
Lượt xem: 2,546
6
Ngày diễn ra cung yến, Thái tử mang ta cùng đến dự tiệc, còn Liễu Thư Uyển đi cùng với phụ thân ta và dì.
Ánh mắt ta lướt qua ba người họ.
Chỉ e rằng lúc này, phụ thân ta và dì đã lén lút với nhau rồi.
Sau khi mẫu thân qua đời, nàng ta cướp đi phu quân của mẹ ta, còn con gái nàng ta cướp đi phu quân của ta.
Thật nực cười.
Hoàng hậu tinh mắt, vừa nhìn đã nhận ra bụng ta hơi nhô lên, vui vẻ nói:
"Thái tử phi mang thai, chắc đã được ba tháng rồi nhỉ? Nhớ phải cẩn thận, phủ Thái tử có thiếu gì thì cứ đến tìm bản cung."
"Thái tử đối xử với thần thiếp rất tốt, một lòng một dạ, ăn mặc, sinh hoạt đều là những thứ tốt nhất, thần thiếp không thiếu gì cả."
Mọi người cùng nhau chúc mừng, thậm chí Hoàng thượng cũng chú ý đến ta hơn.
Ta chậm rãi đối đáp từng câu từng chữ.
Chợt ngước mắt lên, thấy ánh mắt Liễu Thư Uyển nhìn ta vẫn mang vẻ ghen ghét như trước. Ả ta không cam lòng bị làm nền, liền chủ động tiến lên đàn một khúc tấu cho Hoàng thượng và Hoàng hậu, ngợi ca tình cảm của hai người.
Xem ra không chỉ Thái tử nghe lời khuyên, mà Liễu Thư Uyển cũng nghe theo, tiếc rằng lúc này ra vẻ nổi bật chẳng khác nào đưa mình vào miệng hổ.
Ta ngồi dưới nhìn thấy ánh mắt Hoàng thượng từ chỗ ngạc nhiên dần dần chuyển sang khát khao, liếc nhìn Tống Đan, gã cũng nhận ra ánh mắt của Hoàng thượng có gì đó không ổn.
Chuyện này không thể trách ta được, ta chỉ đề nghị mang ả ta theo dự tiệc mà thôi.
Còn việc thể hiện ra sao trên yến tiệc, chẳng phải đều là do các ngươi tự sắp đặt sao?
Tống Đan nghe Hoàng thượng khen ngợi Liễu Thư Uyển, liền uống liền mấy chén rượu mạnh, đến nỗi hơi rượu làm đỏ cả vành tai.
Cuối cùng, gã lấy cớ say rượu muốn ra ngoài hóng gió, liền rời khỏi yến tiệc, Liễu Thư Uyển cũng kiếm cớ mà theo sau.
Không vội, bắt trộm phải bắt quả tang, bắt kẻ gian phải bắt cả đôi mới được.
Trong buổi tiệc, ta cũng không ngồi yên, hết lời ca ngợi tài năng xuất chúng và phẩm hạnh cao quý của biểu tỷ, lại khen Thái tử tình sâu nghĩa nặng, đối đãi chân thành với ta.
Đợi khi thời cơ chín muồi, ta mới từ từ đứng dậy hành lễ.
"Phụ hoàng, mẫu hậu, Thái tử sau khi uống say mãi không về, nhi thần có chút lo lắng, muốn đi tìm chàng."
Hoàng thượng ngồi trên ngai vàng, phất tay nói: "Thân thể con không tiện, cứ nghỉ ngơi đi. Người đâu, đi tìm Thái tử về."
Ta mấy lần cố gắng kìm nén nụ cười trên khóe môi, chỉ mong Thái tử đừng làm ta thất vọng.
May thay, hai kẻ đó thật sự là súc sinh đội lốt người.
Tiểu thị vệ rõ ràng mới nhận chức không lâu, vội vã chạy vào báo cáo, làm mọi chuyện vỡ lở.
"Hoàng thượng... Điện hạ, Thái tử điện hạ đang cùng tiểu thư Liễu ở chỗ giả sơn... ân ái!"
Lời vừa dứt, cả sảnh đường xôn xao, Hoàng thượng tức giận đến mức ném vỡ cả ly lưu ly trong tay.
Một phần vì thể diện hoàng gia bị tổn thất nặng nề, phần khác là do mỹ nhân mà ngài nhìn trúng lại bị chính con trai mình chiếm đoạt trước.
Ta vội vàng quỳ xuống, tỏ vẻ ấm ức, biện hộ cho Tống Đan: "Phụ hoàng bớt giận! Thái tử dù ham chơi, nhưng cũng tuyệt đối không dám làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bao-y-tai-sinh/phan-4.html.]
"Hơn nữa, nhi thần không tin Thái tử sẽ phản bội lời thề. Có lẽ do đêm tối, thị vệ nhìn không rõ cũng có thể."
Hoàng thượng cố gắng kìm nén cơn giận, ra lệnh cho thị vệ dẫn đường, chỉ gọi ta và Hoàng hậu cùng đi theo.
7
Khi đến gần chỗ giả sơn, mơ hồ nghe thấy giọng nữ nhân thỏ thẻ.
"Thái tử đừng vội quá, Uyển Nhi chịu không nổi đâu..."
"Thái tử... Thái tử rốt cuộc khi nào mới đón Uyển Nhi vào Đông Cung, Uyển Nhi thực sự không muốn sống những ngày phải trốn tránh thế này nữa!"
Tống Đan thở hổn hển, buông ra một loạt lời lẽ bẩn thỉu, cuối cùng còn nhắc đến ta:
"Sắp rồi, đợi ta xử lý Linh Bảo Ý xong, lập tức đón nàng về làm Thái tử phi."
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ta giả vờ sững sờ, nước mắt lớn nhỏ rơi xuống, suýt nữa không đứng vững.
Hoàng thượng nén giận, trầm giọng hỏi: "Chi bằng nói cho trẫm nghe trước, ngươi định xử lý Thái tử phi thế nào?!"
Thị vệ bước lên phía trước, bắt quả tang hai người họ trong tình trạng quần áo xộc xệch.
Liễu Thư Uyển và Tống Đan lúng túng kéo lại y phục, vội vàng quỳ xuống.
Hoàng thượng chỉ vào mặt Tống Đan mắng: "Ngươi thật to gan lớn mật, giữa chốn đông người lại hành sự bậy bạ, ngươi còn coi ta là phụ hoàng không? Ngươi đặt thể diện hoàng gia ở đâu?"
"Bảo Ý còn hết lời khen ngươi tình sâu nghĩa nặng, trẫm thấy ngươi đúng là đồ lang sói vô ơn!"
Chuyện này quan hệ trọng đại, ta và Hoàng hậu nhìn nhau, nhưng không ai dám khuyên thêm một lời.
Chỉ có Thái tử nắm lấy vạt long bào mà dập đầu cầu xin:
"Đây là do nhi thần lỡ dại khi say, xin phụ hoàng thứ tội!"
Tống Đan dập đầu đến mức m.á.u đỏ chảy ra, ta kéo vạt áo quỳ xuống cùng gã cầu xin:
"Phụ hoàng, Thái tử dù có lỗi, nhưng hiện tại việc cấp bách là che đậy sai lầm này, bịt miệng lời đàm tiếu của thế gian."
"Nhi thần cả gan xin bệ hạ... ban hôn biểu tỷ cho Thái tử."
Trên mặt ta đầy nước mắt, trông như kẻ đã chịu đủ mọi ấm ức.
Còn nhìn sang Liễu Thư Uyển, ả ta cũng đang khóc lóc bên cạnh, nhưng lại khiến Hoàng thượng tức giận, quát lên: "Thái tử phi hy sinh chính mình để bảo vệ các ngươi, ngươi còn mặt mũi nào mà khóc!"
Ngày hôm đó, Liễu Thư Uyển sợ đến hồn bay phách lạc.
Ả ta bị Hoàng hậu đánh một trận đòn, chịu đủ mọi trách mắng, nhưng cuối cùng vẫn được toại nguyện bước chân vào phủ Thái tử.
Chỉ là, thân phận lại chỉ là một thiếp thất thấp hèn.
Cuộc hôn lễ cũng diễn ra vội vã, áo cưới cũng phải may gấp, đường chỉ thô kệch, lúc dâng trà còn làm rơi một hạt ngọc.
Ta không vội làm khó ả ta, giờ đây Hoàng thượng và Hoàng hậu đều đứng về phía ta.
Thái tử vì chuyện này mà mất thế trong triều đình, tuy không đến mức bị phế truất, nhưng cũng bị Hoàng thượng lạnh nhạt.
Gã muốn khôi phục lại vị thế, chỉ có thể nịnh bợ ta gấp bội để Hoàng thượng thấy được sự thành tâm.
Giờ đây, thiên thời địa lợi đều nằm trong tay ta, cuối cùng ta cũng có thể đóng cửa đánh chó một cách đàng hoàng.