Bảo Ý Tái Sinh - Phần 6
Cập nhật lúc: 2024-08-18 11:37:47
Lượt xem: 2,227
10
Ta sợ rằng Liễu Thư Uyển bị dồn đến đường cùng sẽ lao vào bụng ta, nên cố tình giữ ả ta cách xa một chút.
Kiếp trước, ả ta đã đối xử với Tuyên Nhi của ta thế nào nhỉ?
À, đúng rồi, khiến nó ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, hoàn toàn không xem nó là con người.
Ta mỉm cười, vuốt lại búi tóc, ngón tay tùy ý chỉ vài tên thị vệ.
"Các ngươi, xếp thành hàng. Liễu cô nương này bảo muốn chui qua dưới háng của các ngươi đấy."
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Liễu Thư Uyển phát điên muốn lao lên, nhưng lại bị thị vệ giữ chặt, chỉ có thể trừng mắt căm hận nhìn ta.
"Ngươi nằm mơ! Ngươi dám làm thế, Thái tử sẽ không tha cho ngươi!"
"Nếu chỉ mới như vậy, Thái tử đã không tha cho ta, vậy g.i.ế.c ngươi gã cũng sẽ không tha, vậy chi bằng ta đưa ngươi đi c.h.ế.t luôn nhé?"
Có lẽ ánh mắt ta quá chân thành, không giống như lời đùa cợt.
Liễu Thư Uyển run lên, rồi trong nước mắt, ả ta đành phải chui qua háng của từng người một.
Ta hài lòng cười lớn, ngón tay lại chỉ thêm vài người nữa:
"Nếu các ngươi có thể khiến Liễu cô nương mang thai, mỗi người sẽ được thưởng năm mươi lượng bạc."
"Nhưng, nếu ả ta chết, các ngươi cũng không được sống."
Nghe xong, trong mắt bọn họ đều lộ ra sự phấn khởi, ta phất tay, Liễu Thư Uyển liền bị mấy tên đại hán lôi vào tẩm điện.
Ả ta càng chửi rủa thậm tệ, trong lòng ta lại càng thoải mái.
Ta không muốn ả ta c.h.ế.t ngay, mà phải từ từ thối rữa trong bùn nhơ, như vậy mới giải được mối hận trong lòng ta.
Kể từ ngày đó, ta và Tống Đan lại trở nên thân mật như thuở ban đầu.
Gã sẽ vẽ chân mày, chải tóc cho ta, ta thì ngày ngày nghiên cứu món ăn mới, tự tay làm cho gã thưởng thức.
Những món ăn này, ta đã tốn không ít tâm tư.
"Gần đây ta cứ cảm thấy trong người có chút mệt mỏi, nhưng uống canh nàng nấu lại thấy khỏe hơn hẳn."
Ta mỉm cười rồi múc thêm cho gã một bát nữa:
"Nếu điện hạ thích, thiếp thân sẽ làm nhiều hơn, chỉ sợ điện hạ uống no canh rồi sẽ không muốn ăn gì khác."
"Ăn, ăn hết, cả bàn toàn là món Bảo Ý tự tay làm, sao lại có lý do gì mà không ăn?"
Ta và Tống Đan sống với nhau rất tôn trọng, lễ độ, gã ở triều đình cũng dần khôi phục lại quyền thế như trước, được Hoàng thượng rất mực tin dùng.
Gần hai tháng sau chuyện đó, từ viện của Liễu Thư Uyển có người đến báo, nói rằng ả ta đã một tháng không có kinh nguyệt, nhiều khả năng là đã mang thai.
Thái y được phái đến cũng xác nhận điều này, còn nói rằng cơ thể ả ta yếu, e rằng sẽ khó sinh.
Yếu thì không sao, bồi bổ là được.
Những gì ta đã phải chịu đựng trước kia, Liễu Thư Uyển phải nếm trải từng thứ một mới được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bao-y-tai-sinh/phan-6.html.]
Ta dẫn theo một đám người, mang theo mấy thùng lớn đồ bổ đi vào viện của ả ta.
Khi gặp lại Liễu Thư Uyển, ả ta tiều tụy, tóc tai rối bù, thấy người đến thì sợ hãi co rúm lại trong góc giường.
"Thân thể của Liễu cô nương yếu đuối, phải chăm sóc thật tốt. Mấy thùng đồ bổ trong viện này đều là dành cho nàng ta, nhất định phải cho nàng ăn hết."
"Ai dám ăn trộm, đổ bỏ, hoặc không dùng cho Liễu cô nương mà bị bản cung phát hiện, thì g.i.ế.c không tha."
Trước khi rời đi, ta quay lại nhìn người nằm trên giường.
Rất đáng thương, nhưng nếu ta thương hại ả ta, thì ai sẽ thương hại ta và Tuyên Nhi?
11
Đến tháng Chạp, đứa trẻ trong bụng đủ tháng, chào đời trong tiếng khóc vang dội, và lại là một bé trai.
Ta vẫn đặt tên cho con là Tuyên Nhi.
Thái tử vui mừng đến nỗi cười không khép nổi miệng, cả Đông cung đều được thưởng.
Ta nhìn đứa con trong lòng, nước mắt rơi lã chã.
Kiếp này, ta cuối cùng đã có mệnh được tham gia vào sự trưởng thành của nó, bảo vệ nó khôn lớn.
Tuyên Nhi được ta nuôi dạy rất tốt, bản thân nó cũng thông minh lanh lợi.
Việc gì cũng chỉ học qua là biết, thậm chí còn sớm hơn người khác, Tống Đan luôn khen rằng nó là niềm tự hào trong đám trẻ cùng trang lứa.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, cuối cùng cũng đến ngày Liễu Thư Uyển lâm bồn.
Ta ngồi trong viện của ả ta, nghe tiếng thét đau đớn xé lòng, tự hỏi liệu ngày đó ta có kêu gào thảm thiết như vậy không?
Chắc cũng không kém gì.
Đám thị nữ nghe lời lắm, những thứ ta gửi đến không thiếu một thứ, tất cả đều được đút cho ả ta ăn.
Ta đã đến thăm vài lần, thấy bụng của Liễu Thư Uyển quả nhiên to đến kỳ lạ, còn béo lên không ít.
Liễu Thư Uyển càng sinh càng khó, một bà đỡ vội vàng chạy đến hỏi:
"Thái tử phi, đứa trẻ này khó sinh, nếu chỉ giữ lại một người, xin người quyết định là..."
"Cả hai đều không cần giữ." Ta thản nhiên xoay chiếc vòng ngọc trên cổ tay: ‘‘Để nàng ta tự sinh, ngươi không cần quá tận tâm."
Không tự mình sinh con một lần, làm sao có thể trải nghiệm nỗi đau thấu xương của ta?
Bà đỡ vâng lời rồi lui xuống, trong phòng tiếng kêu của Liễu Thư Uyển càng lúc càng yếu đi, cuối cùng ả ta ngất xỉu.
Đứa trẻ nằm ngược, đầu bị kẹt bên trong không ra được, cuối cùng cũng bị nghẹt chết.
Ta biết trẻ con là vô tội, nhưng nếu như kiếp trước đứa con của ả ta đối xử tốt với Tuyên Nhi của ta, ta đã không đến mức tàn nhẫn như vậy.
Dù gì cũng đã làm rồi, chẳng phải nên tuân theo luật nhân quả sao?
"Vứt bừa đi đâu đó ở bãi tha ma, xác nhận c.h.ế.t hẳn rồi mới vứt."
Ta phủi đi mùi m.á.u tanh đầy người, không quay đầu lại mà bước ra khỏi cửa điện.