Bắt Cóc Trúc Mã - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-10-14 16:58:14
Lượt xem: 55
13.
Cậu ấy thực sự không biết phải đối diện với những tình huống thế này như thế nào.
Tôi vội vàng lên tiềng: "Ba mẹ, bọn con mới yêu nhau được bao lâu, ba mẹ đừng dọa bạn trai con chạy mất chứ."
Câu này của tôi khiến ba mẹ hai bên đều hài lòng mỉm cười, mọi người nhìn nhau, ngầm hiểu ý.
Ba tôi đổi chủ đề: "Yên tâm đi, bữa ăn hôm nay đơn giản thôi, đừng lo lắng quá, mọi người dùng bữa đi, rồi từ từ nói chuyện."
Quả đúng như lời ba tôi nói, bữa ăn này thật sự rất bình thường.
Người lớn bọn họ cùng nhau bàn công việc, tôi và Giang Dư An ngồi cạnh chỉ chăm chú ăn uống. Ăn được một lúc thì có người gõ cửa. Mọi người đưa mắt nhìn qua, tôi thấy ai cũng có mặt ở đây rồi, không đoán ra được người ngoài cửa là ai.
Cánh cửa bị đẩy ra, người kia đi vào.
Nhìn rõ người tiền vào là ai, tôi giật mình, sợ đến ngây người. Vì người tới không phải ai khác, mà là thần tượng vừa mới lên sân khấu lúc nãy của tôi.
"Đây là con trai của em gái ta, Lệ Mẫn." - Dì Lê giới thiệu anh ấy với mọi người.
Tôi đột nhiên nhớ ra, lúc Giang Dư An đưa vé xem biểu diễn cho tôi, dì Lê còn nói cậu ấy tốn không ít công sức mới lấy về được.
Cố gắng rất nhiều đây á hả...
Rồi còn cả lúc tôi được song ca cùng anh ấy, hóa ra không phải vì duyên tôi tốt, mà vốn dĩ Giang Dư An đã chuẩn bị xong xuôi hết cho tôi rồi.
Tôi mê mẩn nhìn Lệ Mẫn, Giang Dư An trực tiếp thò tay ra che mắt tôi lại: "Không cho em nhìn."
Bốn vị phụ huynh không nhịn được mà cười lớn.
"Anh Dư An, yên tâm đi, em cũng không có ý định cướp chị dâu về làm gì." - Lệ Mẫn nở nụ cười, điệu cười này cũng quyến rũ quá rồi. Dù sao cậu ấy ngày nào cũng phải đối diện với ống kính, cậu ấy hiểu rất rõ góc nào của mình là đẹp nhất. Giang Dư An càng che kín hơn, tuyệt nhiên không để lộ kẽ hở nào cho tôi nhìn. Bữa cơm này hòa thuận vui vẻ mà kết thúc.
Nhà tôi dự định sẽ chuyển hướng làm ăn, làm lại từ đầu lần nữa, chú Giang còn tỏ ý sẽ giúp đỡ chúng tôi. Một năm này, bố mẹ tôi toàn tâm toàn ý tập trung vào việc của công ty.
Mà tôi cũng không phải chỉ biết chơi bời suốt ngày như ngày trước nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bat-coc-truc-ma/chuong-12.html.]
Lúc công ty nhà tôi khai trương trở lại, tôi cũng đến nhậm chức, cùng ba mẹ gây dựng lại sự nghiệp. Giai đoạn đầu ổn định công ty, công việc chất đống, tôi mệt c.h.ế.t đi được, còn phải học thêm rất nhiều thứ. Giang Dư An dành đa số thời gian ở với tôi trong công ty, thời gian còn lại thì cậu ấy sẽ quay về xử lý việc trong công ty nhà cậu ấy. Tôi không hiểu chỗ nào, Giang Dư An cũng sẽ nhanh chóng tìm hiểu rồi chỉ lại cho tôi. Cậu ấy đúng là một cậu trúc mã ngốc nghếch, nhưng năng lực làm việc còn rất giỏi đó. Qua một năm cố gắng, công ty của nhà tôi cuối cùng cũng bắt đầu gặt hái được qua ngọt, có được doanh thu ổn định.
"Giang Dư An, cảm ơn anh."
Tôi nhìn thấy báo cáo tài chính của công ty, không nhịn được nhào lên ôm lấy Giang Dư An. Nếu không có cậu ấy ở bên cạnh, tôi không dám nghĩ cuộc sống của tôi sẽ thảm tới mức nào nữa.
"Đây đều là thành quả nỗ lực của cả nhà mình mà." - Giang Dư An cũng ôm lấy tôi, cậu ấy cho rằng đây không chỉ là công trạng của mình. Tôi nở nụ cười, hôm nay lại thích cậu ấy thêm một chút rồi.
Cậu ấy luôn nhìn nhận sự việc một cách rất toàn diện, chưa bao giờ cảm thấy bản thân có công lớn, lúc nào cũng nghĩ mình chỉ đóng góp được một phần rất nhỏ.
Chúng tôi dự tính sẽ dùng một phần lợi nhuận công ty kiếm được tổ chức lễ kỷ niệm một năm thành lập thật lớn. Nơi tổ chức rất rộng, kế hoạch tổ chức cũng vô cùng chỉn chu.
Tôi nói với ba mẹ, dù sao cũng chỉ là lễ kỷ niệm một năm thôi, có cần làm lớn vậy không. Ba mẹ tôi tỏ ý hôm nay rất cao hứng, cứ làm theo kế hoạch đi.
Ngày hôm đó tôi mặc một bộ váy dạ hội lỗng lẫy, mọi người lần lượt lên sân khấu phát biểu, ai nấy cũng đều vui mừng vì thành quả đã đạt được.
Có điều, tôi không ngờ tới, Giang Dư An tới đây. Cậu ấy tới... để cầu hôn tôi.
Giang Dư An quỳ gối trước tôi, chậm rãi mở hộp nhẫn ra, hỏi tôi có nguyện ý gả cho cậu ấy không, viền mắt tôi không khỏi ẩm ướt.
Chúng tôi chơi cùng nhau từ bé đến lớn, Giang Dư An dù không có chứng sợ xã hội, nhưng cậu ấy cũng không phải kiểu người hướng ngoại thích xuất hiện ở chỗ đông người như thế này.
Dưới sân khấu, ba mẹ tôi cùng toàn bộ nhân viên trong công ty đều có mặt.
Ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn vào chúng tôi.
Cậu ấy hít sâu, lấy lại bình tĩnh.
"Từ Từ, em có bằng lòng gả cho anh không?" - Giang Dư An cầm micro, thâm tình nhìn tôi.
Người dưới sân khấu cũng khẩn trương thay cậu ấy.
Mọi người im lặng như tờ, chỉ chờ câu trả lời của tôi.
Tôi gật đầu, Giang Dư An của tôi, người đàn ông tốt nhất trần đời của tôi đang quỳ gối xuống vì tôi, sao mà tôi từ chối được chứ.
- Hoàn chính văn -