Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bất Kiến Cố Nhân Bất Kiến Quân - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-06-15 00:48:39
Lượt xem: 3,630

Yến Ninh Vãn cũng nghe được.

 

Nàng ta cắn môi, nhỏ nhẹ an ủi hắn:

 

"Thất điện hạ vẫn là đừng đi hỏi A Cửu. Tâm ý của con người luôn thay đổi, có lẽ nàng ta có nỗi khổ tâm riêng."

 

Lời này cũng không có an ủi được Lý Kính Trạch.

 

Ngược lại làm cho hắn đối với Tô Cửu Ca oán hận càng thêm rõ ràng.

 

Về sau, Lý Kính Trì bị hắn từng bước ép vào đường cùng.

 

Lúc trường kiếm đặt trên cổ, hắn bỗng nhiên nhìn Lý Kính Trạch cười: "Hiện tại người bầu bạn bên cạnh ngươi, là Yến Ninh Vãn sao?"

 

"Ta xác thực không bằng ngươi, vì ngôi vị hoàng đế này, không tiếc đối với Yến gia lấy lòng như vậy. Chỉ tiếc cho Tô Cửu Ca, ha ha."

 

Nghe được tên của Tô Cửu Ca.

 

Tay Lý Kính Trạch cầm kiếm bỗng nhiên run run.

 

Hắn hỏi: "Ngươi đem nàng ta đưa đi nơi nào rồi?"

 

"Ngươi cùng nàng ta, rốt cuộc là khi nào cấu kết với nhau?"

 

Lý Kính Trì khẽ nhíu mày, một lát sau, giống như đột nhiên hiểu ra, cười lạnh một tiếng: "Ngu xuẩn."

 

"Lý Kính Trạch, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ hối hận."

 

Mãi đến ba năm sau, Lý Kính Trạch rốt cục minh bạch ý tứ của câu nói này.

 

Đêm hôm đó, hắn say khướt chạy tới dịch quán tìm Tô Cửu Ca.

 

Nàng mặc xiêm y cưới đỏ tươi, ánh mắt bình tĩnh giống như một đầm nước chế.t.

 

Vô số lần trong quá khứ, hắn từng ảo tưởng qua bộ dáng nàng mặc hỉ phục gả cho mình, vui mừng đến mức tim đập nhanh, khó có thể tự kiềm chế.

 

Lý Kính Trạch oán trách nhìn nàng: "Nàng cứ hận ta như vậy sao."

 

Trong men rượu cuồn cuộn dâng lên, hắn nghe được nàng nói:

 

"Ta hối hận cứu chàng, Lý Kính Trạch."

 

Trong lòng bỗng nhiên dâng lên sự hoảng sợ to lớn.

 

Hắn cảm thấy mình giống như làm sai chuyện gì.

 

Nhưng mà, đã chậm.

 

Cung nhân biết chân tướng, đã sớm bị Yến gia lấy các loại lý do giế.t sạch.

 

Hắn hao hết tâm lực, mới tìm được vị lão thái y từng tới chẩn mạch cho hắn, cùng tiểu đồng tử bên cạnh.

 

Hắn may mắn thoát chế.t, quỳ trên mặt đất run rẩy:

 

"Lúc trước hoàng thượng trúng kịch độc, dù cho Trâu thái y hành y nhiều năm như vậy, cũng bó tay không có cách nào. Cuối cùng là vị cô nương kia quỳ gối trước cửa Thái Y Viện thật lâu, nàng ta đuổi hết tất cả mọi người đi, nhốt mình cùng ngài trong phòng một đêm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bat-kien-co-nhan-bat-kien-quan/chuong-7.html.]

 

"Ngày thứ hai, có người lớn mật đẩy cửa ra, phát hiện vị cô nương kia không thấy đâu, độc của hoàng thượng... Cũng đã được giải."

 

Lý Kính Trạch giống như bị trường kiếm trong nháy mắt đ.â.m xuyên tim, trong đau đớn kịch liệt, hắn muốn theo bản năng giật giật khóe môi.

 

Lại ngay cả chút khí lực này cũng không có.

 

"Vị cô nương này, ngươi nói ngươi là đích nữ của Yến gia, là đường tỷ của đương kim Hoàng hậu nương nương sao?"

 

Tiểu đồng tử khom lưng, thiếu chút nữa muốn đem mặt dán trên mặt đất: "Là, là lúc trước đi theo bên cạnh người, vị Tô cô nương kia."

 

"Hoàng hậu nương nương cũng ở đó, nàng ta nói đây là chuyện yêu tà, không thể truyền ra ngoài, cho nên..."

 

Hắn nói xong câu đó, nửa ngày không đợi được đáp lại, cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu lên.

 

Liền thấy vị tân đế tôn quý vô ngần trước mặt, sắc mặt trắng bệch vô cùng che ngực, vậy mà phun ra một búng máu.

 

Đêm hôm đó, Lý Kính Trạch uống say mèm, cổ họng tràn ra mùi tanh máu.

 

Anan

Nhưng mà vậy mà ở trong tầm mắt mơ hồ, nhìn thấy Tô Cửu Ca.

 

Là nàng của nhiều năm về trước, vị tiểu cung nữ với lai lịch bất minh, tựa như một cơn gió thoảng bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, mỉm cười thưa: "Thất điện hạ, nô tỳ tên là Tô Cửu Ca."

 

Cửu Ca Cửu Ca, hắn vẫn luôn cảm thấy tên của nàng rất êm tai.

 

Cũng mang theo vài phần vui sướng giấu kín, gọi nàng A Cửu.

 

Nhưng mà về sau, hắn bởi vì oán hận hoang đường buồn cười của chính mình, gọi nàng là tiện nô.

 

Dùng thiết lạc ấn xuống người nàng chữ "nô", đè nàng ở giữa giường trút giận, cực điểm nhục nhã.

 

Nàng quỳ gối trong tuyết, lông mi bị bông tuyết tan ra làm ướt át, dính thành một đoàn.

 

Ánh mắt nhìn về phía hắn, giống như đồ sứ vỡ vụn trong mưa bụi.

 

Ánh mắt cuối cùng bọn họ nhìn nhau, là nàng từ trên vách núi gieo mình nhảy xuống.

 

Dù cho dốc hết toàn lực, hắn vẫn là không có bắt được một góc áo của nàng.

 

Lý Kính Trạch ở trong bóng đêm mở mắt ra, nhìn thấy giá nến đang cháy trên bàn, hắn cầm lấy, đưa tay nắm lấy ngọn lửa.

 

Mùi da thịt bị thiêu cháy, kèm theo lòng bàn tay đau rát ngập trời.

 

Hắn đau đến mức cả người run rẩy, lại ngay cả nước mắt cũng không chảy ra được.

 

Hồi lâu sau, mới từ trong cổ họng chen ra một đoàn âm thanh khàn khàn: "A Cửu..."

 

Thì ra lúc ấy, nàng đau như vậy.

 

A Cửu, là ta sai rồi.

 

Mùa xuân năm thứ năm Lý Kính Trạch đăng cơ.

 

Một đạo thánh chỉ, phế đi ngôi vị hoàng hậu của Yến Ninh Vãn.

 

Quan lại Yến gia còn có người cầu tình cho nàng ta, liền bị hắn giáng chức cấm túc.

Loading...