Bầy C.h.ó Đội Lốt Người - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-06-11 20:42:46
Lượt xem: 1,327
35.
Cư dân mạng cảm thấy tội lỗi nên họ đã ôm những bó hoa đến viếng mộ tôi.
Trước ngôi mộ hoang vắng một thời, nay đầy rẫy người ra vô mỗi ngày.
Con người là loài động vật hay quên nhất.
Đợi cơn sốt của chuyện này lắng xuống, ngôi mộ của tôi lại hoang tàn lạnh lẽo như trước.
Cảm giác tội lỗi của cư dân mạng đến nhanh, đi cũng rất nhanh.
Chẳng qua được bao lâu, bọn họ cũng sẽ quên tôi thôi.
Nhưng tôi, sẽ không bao giờ có cơ hội được yêu, được làm việc hay được sống như bọn họ.
Suy cho cùng thì, tôi cũng đã ch*t rồi.
Tôi ngồi trên ngôi mộ của mình, đung đưa chân qua lại.
Hôm nay trời đổ mưa, nghĩa trang lại vô cùng yên tĩnh.
Chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi lộp bộp trên những chiếc lá.
Mẹ và anh trai tôi gần đây đã khỏe hơn nhiều, trông sắc mặt không còn u sầu nữa.
Họ sẽ dần dần vượt qua nỗi đau mất tôi, quay lại sống một cuộc sống như người bình thường.
Mẹ tôi mở lại cửa hàng điểm tâm, kinh doanh rất phát đạt.
Anh trai tôi mỗi ngày đều phụ việc ở cửa hàng, hai người họ đều bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.
Bận như vậy cũng thật tốt.
Bận rồi, không cần phải nghĩ đến tôi nữa.
Tôi ngơ ngác nhìn bó hoa trước bia mộ, trong lòng có chút mù tịt.
Làm ma, hóa ra buồn chán như vậy sao?
36.
Dưới chân núi, một chiếc ô đen đang từ xa chạy đến.
Trong cơn mưa nặng hạt vẫn có người đến thăm tôi.
Tò mò tôi nhảy ra khỏi mộ chạy về phía người đó.
Khi đến gần hơn, tôi mới nhận ra người tới chính là Thẩm Ấp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bay-cho-doi-lot-nguoi/chuong-13.html.]
Cậu ấy hình như đã sụt vài cân, đôi má hơi hóp lại, trông có hơi hốc hác.
Hầu hết những người đến viếng mộ tối, đa phần đều cầm hoa cúc trắng hoặc vàng.
Chỉ có cậu ấy, trên tay cầm một bó hoa hồng lớn màu đỏ tươi.
Nó đỏ rực như đốm lửa, đang bùng cháy làm má tôi đổ bừng lên.
“Giang Sơ Tuyết.”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Mình là người rất kiên định theo chủ nghĩa vô thần.”
“Nhưng vì cậu, tôi hy vọng bản thân mình đã sai, trên thế giới này, thật sự có tồn tại tâm linh.”
Trong lòng tôi dâng lên cảm giác chua xót, nhìn cậu ấy không chớp mắt, dùng ánh mắt nâng niu lướt qua gương mặt cậu ấy từng chút từng chút một.
Thẩm Ấp tốt như vầy, thật tiếc cho số phận của chúng tôi, cũng chỉ đến được đây thôi.
Tôi kiễng chân lên, nhẹ nhàng áp môi mình vào má cậu ấy.
Tôi của hiện tại, không chỉ có năng lực báo mộng, thẩm chí còn có thể hiện hình trước mặt người khác.
Nhưng tôi không muốn, để Thẩm Ấp nhìn thấy tôi.
Cậu ấy nên quên tôi đi, sau đó tìm một cô gái tốt hơn.
Yêu đương, kết hôn, sinh con.
Sống một cuộc đời trọn vẹn và hạnh phúc.
Gió càng lúc càng mạnh, Thẩm Ấp ôm hoa đứng trước mộ, nửa người đã bị ướt đẫm vì nước mưa.
Tôi thấy hơi đau lòng, dang đôi tay chắn trước người cậu ấy.
Quả nhiên gió đã nhẹ hơn đôi chút.
Tôi đang định thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Ấp đột nhiên đốt chiếc sừng tê giác đen trong tay.
“Sơ Tuyết, mình nghe nói nếu đốt một chiếc sừng tê giác, có thể nhìn thấy…”
Nửa sau câu nói đã cứng đờ trên môi.
Đồng tử của Thẩm Ấp bỗng nhiên rút lại, lập tức sáng lên trông vô cùng mừng rỡ.
“Giang Sơ Tuyết!”
Tôi ngượng ngùng rút tay lại, ngẩng đầu bỏ chạy: “Tôi không phải! Cậu nhận nhầm ma rồi!”
(Hoàn chính văn)