Bầy C.h.ó Đội Lốt Người - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-06-11 20:37:55
Lượt xem: 3,147
23.
Dì quản ký túc xá phun nước bọt tung tóe, mắng ba người họ không ngẩng đầu lên được.
“Nửa đêm nửa hôm, mọi người trong ký túc xá đều bị các cô đánh thức!”
“La hét cái gì hả? Ký túc xá nhiều người như này, lấy đâu ra ma quỷ!”
“Ma đâu, cô chỉ cho tôi xem, ma ở chỗ nào?!”
Trương Na hoảng loạn giải thích: “Màn cửa, màn cửa đang động đậy! Còn có quạt trần, kêu cót két!”
Ba người bị dì quản ký túc xá dạy bảo cho một trận, nói nếu còn ồn ào nữa sẽ trừ điểm bọn họ.
Khi họ trở về ký túc xá liền đi ngủ, tôi lại giở trò cũ, bắt đầu quay quạt.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Chu Kiều Kiều run rẩy lấy điện thoại di động ra quay video, tôi lập tức ngừng hành động.
Ba người họ gần như thức suốt đêm, run rẩy ôm lấy nhau cả đêm.
Sáng hôm sau, dưới mắt mỗi người đều có quầng thâm đen thui, đến cả kem che khuyết điểm cũng không thể che được.
Trương Na vừa cắn môi, vừa lẩm bẩm: “Tối hôm qua, không phải là… Không phải là Giang Sơ Tuyết chứ…”
“Im đi!” Chu Kiều Kiều nghiêm giọng mắng: “Cậu ta tự sát, thì liên quan gì đến tụi mình!”
“Tụi mình không không có lỗi gì với cậu ta, dù cậu ta có biết thành ma thì cũng không thể làm gì tụi mình được!”
Chu Kiều Kiều có âm giọng rất cao, chỉ là nghe thế nào cũng thấy giọng nói ngoài lạnh trong yếu.
Hôm nay chỉ có Trương Na là người có tiết tự chọn.
Cô ta lòng dạ không yên thu dọn cặp sách đến lớp.
Trong ký túc xá, chỉ còn lại hai người Chu Kiều Kiều và Vương Băng Thiến.
Hai người họ cả đêm không ngủ, vừa kinh hãi vừa sợ sệt.
Bọn họ đều không nhận ra rằng, khi ở ký túc xá này càng lâu hơn.
Trong người sẽ càng sốt ruột và cọc cằn hơn.
Những thứ đen tối trong lòng như bọt biển háo nước, không ngừng lan rộng ra.
24.
Vương Băng Thiến đóng cửa, thậm chí còn cẩn thận khóa lại.
Chu Kiều Kiều hơi ngạc nhiên, liền trầm mặt xuống: “Mày đang làm gì vậy?”
Vương Băng Thiến quay người, nở một nụ cười đầy ẩn ý với cô ta: “Gần đây tình hình kinh tế có chút eo hẹp, cho tao mượn chút tiền tiêu nhé.”
Chu Kiều Kiều không thể tin được nhìn chằm chằm cô ta: “Mày điên rồi à?!”
“Dù tao có quăng tiền xuống nước cũng không cho mày mượn đâu, cút!”
Vương Băng Thiến cũng không tức giận, ra đứng trước cửa, dáng vẻ như đã dự tính được từ trước: “Mày mới chính là người dùng ảnh của Giang Sơ Tuyết để hẹn hò qua mạng đúng không?”
“Rất nhiều lần, tao đã thấy mày lén chụp hình Giang Sơ Tuyết.”
“Còn nữa, mày còn lén lén lút lút xuống lầu nhận chuyển phát nhanh, mang lên rồi cũng không dám khui hàng, nhãn dán trên hộp hàng cũng bị xé mất.”
“Những chiếc hộp đó, chính là mấy món quà mà mày đã lừa từ người đàn ông đó phải không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bay-cho-doi-lot-nguoi/chuong-9.html.]
Chu Kiều Kiều run rẩy toàn thân, đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô ta.
“Mày nói xằng bậy, tao có thể kiện mày tội phỉ báng đó!”
Vương Băng Thiến cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Mày đang dọa ai vậy, có bản lĩnh thì mày cứ kiện tao xem?”
“Mày dám không?”
“Nếu chuyện này lan truyền trên mạng, mày thử nghĩ hậu quả đi.”
“Dù sao thì, Giang Sơ Tuyết đã vì chuyện này mà ch*t.”
“Người tiếp theo bị b/ạo l/ực mạng sẽ là mày. Hơn nữa, kết cục của mày còn thê thảm hơn cậu ta gấp mười lần!”
Máu trên mặt Chu Kiều Kiều trong nháy mắt như hoàn toàn biến mất.
“Mày… mày có chứng cứ gì?”
Vương Băng Thiến lắc lắc chiến điện thoại trong tay, bức hình chiếc vòng vàng thoáng chốc hiện lên.
25.
Cuối cùng, Chu Kiều Kiều miễn cưỡng chuyển cho Vương Băng Thiến 2000 tệ.
Đây là chi phí sinh hoạt của cô ta trong nửa học kỳ sau.
Vương Băng Thiến lấy được tiền xong, đã nóng lòng muốn đi mua sắm.
Chu Kiều Kiều ngồi trên ghế, lông mày nhếch lên nham hiểm, sắc mặt u ám đến mức tưởng chừng như có thể vắt ra nước.
Thật không tin được, ký túc xá của chúng tôi quả là ngọa hổ tàng long.
Không chỉ có tr/ộm c/ắp, l/ừa đ/ảo, mà còn có cả t/ống t/iền.
Tôi có thể cảm nhận được luồng khí đen đang dâng tràn trong cơ thể.
Có một giọng nói đang vang gầm trong lồng ngực, khiến tôi muốn xé nát mọi thứ trước mặt thành từng mảnh.
Hóa ra Vương Băng Thiến luôn biết những chuyện này.
Cô ta cái gì cũng biết, lại lạnh lùng nhìn tôi bị b/ạo l/ực mạng.
Nhìn gia đình tôi vì tôi mà bị giày vò, nhìn tôi có một cuộc đời sống không bằng ch*t.
“Choảng!”
Chiếc ly trên bàn đột nhiên vỡ tung, Chu Kiều Kiều hoảng hốt, vội vàng mở cửa chạy ra khỏi phòng ký túc xá.
Cô ta đến cửa hàng tiện lợi của trường.
Ánh nắng ấm áp và dòng người đông đúc khiến cô ta thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta lấy điện thoại ra bắt đầu gửi tin nhắn.
“Anh trai, không phải anh luôn bảo em giới thiệu bạn gái cho anh sao?”
“Trong ký túc xá của em có một cô gái, tên Vương Băng Thiến, cũng khá tốt đấy.”
Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại của cô ta, không cần thận bị ánh nắng phản chiếu lại.
Khác với cảm giác bỏng rát trước đây, lần này chỉ có cảm giác châm chích nhẹ.
Nó giống như bị kim châm vậy.
Sức mạnh của tôi, lại một lần nữa tăng mạnh.