Bảy năm đính ước - 5
Cập nhật lúc: 2024-07-03 10:52:21
Lượt xem: 1,939
Còn vỡ tận hai lần.
Phó Kinh khẽ nhíu mày: “Tôi nhớ rồi, đã nói trước với bọn họ việc này.”
“Lần này là người mới, không biết cũng rất bình thường mà.” Cô ta đáng thương nhìn Phó Kinh: “Anh Phó, xin anh.”
“Được, để tôi bảo bọn họ xóa đi.”
Vài phút sau, tôi nhận được điện thoại của đạo diễn: “Ý của bên đầu tư là, Bạch Xảo Xảo không thể có cảnh hôn, kịch bản phần còn lại cô xem có thể sửa.”
Khoảnh khắc đó, tôi như gặp sấm sét giữa trời quang.
Người đàn ông và người phụ nữ mà tôi nhìn trúng, họ ở bên nhau?
Đêm đó, tôi nằm trong lòng bạn thân say mèm, thương tâm muốn c..hết.
Cô ấy kéo mặt tôi, nói: “Giang Thiển, cậu có thể cẩn thận một chút được không, đây cũng không phải là lần đầu tiên, nghiện trai xinh gái đẹp sẽ mất cả người lẫn tiền, cậu có hiểu không?”
“Nhưng cô ấy đối tốt với mình.”
“Cái gì gọi là đối tốt với cậu chứ?”
“Mua cho mình bữa sáng, bảo mình mặc thêm quần áo, nói ngủ ngon với mình.”
Vừa hay lúc này, Bạch Xảo Xảo cho tôi gửi tới tin nhắn: [Chị, đêm nay mặt trăng thật đẹp, chị có thấy không?]
Điện thoại rơi cái độp trên mặt đất, tôi khóc nức nở, oán hận trong lòng bạn thân, giống như một con ch.ó nhỏ bị thương: “Thảo mai, thật là thảo mai quá.”
Cô ấy không thể nhịn được nữa: “Cút!”
Tôi cũng không biết mình như thế nào lại bị ôm vào chiếc Rolls Royce của Phó Kinh.
Cảnh sắc ngoài cửa sổ lặng lẽ lùi về phía sau, tôi tựa vào cửa sổ xe, yên lặng rơi lệ.
Phó Kinh thở dài: “Lại làm sao vậy?”
Nước mắt của tôi từng chuỗi từng chuỗi rơi xuống, khổ sở muốn c..hết, lề mề bò đến trên đùi hắn, đưa hai con mắt sưng như quả hạch đào nhìn hắn.
“Anh Phó, ba người chúng ta thật sự không thể ở bên nhau sao?”
Gân xanh trên trán Phó Kinh nhảy dựng, hai tay đỡ lấy eo của tôi, bảo đảm tôi sẽ không ngã xuống, mới nói: “Nói đi, em lại coi trọng ai rồi?”
Tôi chỉ lo chảy nước mắt, cũng không nói lời nào, dáng vẻ thương tâm muốn c..hết, tai mắt đều hoa cả lên.
Phó Kinh vỗ lưng tôi, nói: “Giang Thiển, trong tình cảm, tôi không cho phép có người thứ ba.”
Câu nói này chắc chắn đã kết án tử hình cho tôi.
Một ngọn lửa không tên lên men trong lòng, tôi chống mạnh vào n.g.ự.c Phó Kinh, nhìn hắn như nhìn kẻ thù.
“Tôi hận anh.”
Vẻ mặt Phó Kinh cứng đờ, híp híp mắt: “Em lặp lại lần nữa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bay-nam-dinh-uoc/5.html.]
“Tôi hận anh.”
Hắn tức cười: “Vì tôi không cho em tìm người khác sao? Em có nói đạo lý hay không?”
Hắn nhẹ nhàng đè xuống, tôi tựa như một bãi bùn nhão, ngã vào trong lòng Phó Kinh.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Hắn vuốt tóc tôi, nhẹ giọng nói: “Giang Thiển, chỉ cần tôi còn sống, em nghĩ cũng đừng nghĩ.”
8
Tôi bị Phó Kinh cưỡng ép mang về nhà, bắt tắm rửa, ôm vào trong n.g.ự.c ngủ.
Trong mộng, Phó Kinh và Bạch Xảo Xảo nắm tay nhau, đứng chung một chỗ, nói rằng kẻ không được yêu mới là người thứ ba.
Lúc mở mắt, sắc trời sáng ngời, cũng lại không thấy bóng dáng Phó Kinh đâu.
Say rượu khiến đầu đau nhức, tôi đội hai vành mắt thâm quầng cực lớn, đi nộp kịch bản đã sửa.
Lác đác vài người trong khu vườn hoa ngoài trời.
Cách đó không xa, giọng nói đứt đoạn của Bạch Xảo Xảo đứt liên tục bay vào lỗ tai tôi.
“Anh Phó đối với tôi rất tốt, chuyện tôi không thích làm cũng không miễn cưỡng, hàng năm đều cùng tôi mừng sinh nhật.”
Chung quanh một đám ồn ào: “Oa, có anh ấy nâng đỡ cô, sớm muộn gì cũng nổi tiếng.”
Bạch Xảo Xảo nhẹ nhàng cười ra tiếng: “Vâng, tôi biết, trong lòng anh ấy có tôi, chờ một chút, anh ấy còn có vợ chưa cưới.”
Vài phút sau, tôi chặn cô ta ở góc vườn.
Cô ta kinh ngạc, mỉm cười: “Chị, sao chị tới đây?”
Tôi nghiêm mặt: “Có phải cô đã sớm biết tôi là ai không?”
Thân thể Bạch Xảo Xảo cứng đờ, nụ cười dần dần biến mất.
“Hỏi han ân cần, cũng là vì hạ thấp cảnh giác của tôi sao?”
Cô ấy trầm mặc, thật lâu mới nói một câu: “Xin lỗi.”
Tôi đè nén tức giận, hốc mắt cay cay: “Ra giá đi, thế nào cô mới bằng lòng rời khỏi anh ấy?”
“Em nghĩ là chị hiểu hiểu lầm rồi...”
Tốc độ nói của tôi rất nhanh: “Hai trăm vạn, à, bốn trăm vạn, cô nói đi, tôi đều trả nổi.”
Sắc mặt Bạch Xảo Xảo cứng đờ, giọng nói gượng gạo: “Tôi muốn gặp anh Phó, chị không biết chuyện quá khứ của chúng tôi, có tư cách gì khoa tay múa chân với tôi?”
Tôi trầm mặc một lát, cũng không muốn để ý đến cô ta, đột nhiên xoay người rời đi.
Chỉ nghe một tiếng thét phía sau.
Bạch Xảo Xảo đụng ầm vào n.g.ự.c tôi, khoá kéo áo tôi kẹp chặt tóc cô ta.
Trong lúc tôi còn chưa kịp phản ứng, cô ta xắn tay áo, nắm lấy tóc của tôi, đánh nhau với tôi.