Bảy Ngày Trông Mộ - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-03-26 09:01:00
Lượt xem: 867
13.
Nghe tôi kể xong, Kỷ Trạch đ.ấ.m lên tường một cái: “Vậy là đúng rồi. Canh mà mẹ em nấu cho bà nội, là dùng xương người chết.”
Trong lòng tôi kinh hãi, “Xương người chết?”
“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy em đã cảm nhận được âm khí vây quanh người em rồi, thì ra là do em tiếp xúc lâu ngày với bà nội nên mới như thế.”
“Đạo gia có thái âm luyện hành, có thể khiến cho người đắc đạo phi thăng. Mẹ em và ông trưởng thôn đang kết bè để thái âm luyện xác. Bà nội em uống canh người c.h.ế.t lâu năm, âm khí trên người vốn đã rất nặng, sau khi c.h.ế.t chỉ cần bảy ngày sẽ có thể luyện thành.”
Cả người tôi run cầm cập.
“Đưa người chung dòng m.á.u và thân cận nhất đưa vào mộ của bà nội, tiếp tục làm phân bón cho xác của bà, vậy thì có thể luyện được âm xác tuy c.h.ế.t rồi mà giống như còn sống. Sau đó đem chôn vào mộ tổ, vậy thì có thể khiến cho gia tộc hưng thịnh, tài vận hanh thông.”
Kỷ Trạch thở dài.
“Người ta dựa vào cách này cầu mong được phi thăng, nhưng mẹ em và trưởng thôn lại nằng nặc chọn đường tắt để đi. Tuy có thể đem tài vận đến, nhưng cách này lại thâm độc vô cùng, đời sau của nhà em đều sẽ đoản mệnh, sống không quá 30.”
“Khoan đã! Người chung dòng m.á.u và gần gũi nhất?” Tôi há họng lắp bắp, “Đó chẳng phải chính là tôi…”
Kỷ Trạch gật đầu chắc nịch: “Chắc là mẹ em muốn đưa em đến chỗ mộ của bà nội, cố tình để em ở đó đến ngày cuối cùng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bay-ngay-trong-mo/chuong-13.html.]
Tôi hoang mang: “Vậy, vậy bây giờ phải làm sao?”
Kỷ Trạch xắn tay áo lên nói: “Không sao, có tôi đây, đêm nay đi đến đào cái xác bán âm của bà nội em ra.”
Trông bộ dạng đã dự tính trước mọi việc của Kỷ Trạch, trong lòng tôi cũng yên tâm hơn hẳn.
Về đến nhà, mẹ và em trai cũng đã ăn xong cơm, trên bàn là một đống bừa bộn.
Bà đang ngồi xem hoạt hình cùng em trai tôi.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tôi đừng ở phía sau, xém chút không nhịn được muốn xé bộ mặt của bà ta ra, chất vấn bà vì sao muốn hại tôi, tại sao lại nhẫn tâm đến thế.
Thế nhưng tôi chỉ hít một hơi thật sâu, không vạch mặt bà ngay lúc đó.
Tôi dọn dẹp bàn ăn chuẩn bị đem vào bếp, đột nhiên mẹ gọi tôi lại.
“Số điện thoại của giáo viên mày là bao nhiêu? Ngày mai tao gọi cho họ.”
Tôi ngơ ngác: “Để làm gì?”
Bà lườm tôi một cái rồi quát vào mặt tôi: “Mày đã 16 tuổi rồi, đến tuổi lấy chồng chứ sao? Nửa năm cuối mày không cần đến trường nữa, tao đi tìm giáo viên trường để lấy lại học phí về.”
Đầu óc tôi trống rỗng, qua một lúc mới trả lời: “Thầy nói con có thể lên được trường trung học trọng điểm…”