BÉ CƯNG TRONG LÒNG LÃO ĐẠI - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-20 15:39:20
Lượt xem: 50
Gần như cả buổi học đó , Lục Trạch không có hành động nào khác
Cậu ấy chỉ nằm ngủ hết cả buổi học . Kỳ lạ là giáo viên không hề nhắc nhở cậu ấy .
Đến khi hết giờ , Lục Trạch vẫn không có dấu hiệu thức giấc .
Nghĩ đến vẻ mặt của cậu khi bị đánh thức vào buổi sáng làm tôi không dám động đậy , chỉ ngồi im ở phía trong làm đề đợi Lục Trạch thức dậy .
Ánh mắt mọi người trong lớp khi lướt qua tôi đều mang vài phần thương cảm .
Một lúc lâu sau , một cậu nam sinh từ ngoài bước vào . Khi nhìn thấy tôi và Lục Trạch còn ngồi trong lớp , cậu ta thoáng qua vẻ kinh ngạc .
Cuối cùng vẫn là thu lại ánh mắt , vỗ vài cái vào người Lục Trạch .
" Trạch ca , đi thôi "
Lục Trạch từ từ mở mắt , cậu nhìn xung quanh lớp .
Sau đó chạm vào tôi đang ngồi bên cạnh .
Tôi cảm nhận được cậu ấy đang nhìn mình , cả người có chút cứng ngắc , không dám nhìn cậu ấy
Lục Trạch nhìn thấy bộ dáng của tôi, hơi buồn cười : " Bạn cùng bàn mới , không về nhà à ?"
Tôi cúi đầu , lại bắt đầu nói lắp : " Tôi ... tôi...."
Lục Trạch cúi đầu cười nhẹ :" Được rồi , đừng nói nữa . Về nhà đi "
Phó Diên trợn tròn mắt . Đậu má, Trạch ca cũng biết cười luôn hả trời ???
Lục Trạch kéo Phó Diên ra ngoài cửa , trước khi đi còn nhìn tôi một cái .
" Bạn cùng bàn mới , về nhà đi . Đã muộn rồi "
Tôi gật đầu , nhưng lại ngồi im nhìn Lục Trạch rời khỏi lớp
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/be-cung-trong-long-lao-dai/chuong-2.html.]
Đến khi cậu ấy đi khuất bóng , tôi mới thở phào nhẹ nhõm mà dọn dẹp sách vở trên bàn .
Ra đến công trường , tôi nhanh chóng nhìn thấy xe của cha dượng . Ông ta thấy tôi ra khỏi trường thì vui vẻ cười .
Còn tôi , nhìn thấy ông ta chỉ thấy sợ hãi và kinh tởm .
Ban đầu , tôi rất thích cha dượng , tôi nghĩ rằng ông ta là người đã chấp nhận cho mẹ con tôi một mái ấm
Thế nhưng , bề ngoài ông ta hiền lành , điềm đạm . Nhưng tôi lại phát hiện ra , khi tôi không có ở nhà , ông ta lén vào phòng riêng của tôi . Ông ta nằm lên giường của tôi , lấy quần áo của tôi ra ngửi trông vô cùng biến thái .
Tôi vốn ít nói , lại sợ ông ta làm gì đó nên chỉ dám xin mẹ cho ra ngoài ở riêng để tiện đi học . Tôi biết mẹ sẽ đồng ý .
Cún_126
Không phải vì chiều chuộng tôi mà vì bà đã sớm chán ghét đứa con gái là tôi rồi .
Mỗi tháng bà chuyển cho tôi 5000 tệ phí sinh hoạt , thi thoảng hỏi han vài câu
Ngẩn ngơ một lúc , tôi quyết định xoay người quay lại trường .
Chưa đi được bao xa thì Lâm Việt Hoàng bước ra khỏi xe đến túm tay tôi lại
Lâm Việt Hoàng chính là cha dượng của tôi
" A Hạ , mẹ con đang đợi . Lên xe đi "
Tôi giãy ra khỏi tay ông ta , nhìn thẳng vào con người đê tiện kia
" Tôi bận , bảo mẹ tôi không cần đợi nữa "
Nào ngờ ông ta lại trực tiếp lôi tôi về phía cái xe :" Không được , con nhất định phải đi "
Tôi hoảng loạn . Trong phút chốc không biết làm thế nào , cắn mạnh vào tay ông ta .
Lâm Việt Hoàng bị đau , buông tay tôi ra . Sau đó cho tôi một bạt tai
" Mẹ mày , tao đã dung túng mày quá rồi đúng không ? Lên xe cho tao "