BỊ ÉP NGHỈ VIỆC TRONG THỜI KỲ MANG THAI, TÔI QUYẾT ĐỊNH ĐỐI ĐẦU VỚI SẾP - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-06-16 23:13:20
Lượt xem: 5,641
2
Một giờ rưỡi chiều, tôi ra khỏi nhà.
Công ty cách nhà khoảng mười lăm phút đi lại.
Tôi ngồi chờ trong phòng họp ba tiếng, Ninh Ngọc mới thong thả tới.
"Cô không mang điện thoại vào đây chứ?"
Công ty luôn có quy định ngầm không mang điện thoại vào phòng họp, tôi gật đầu.
Điện thoại không mang, nhưng tôi mang máy ghi âm, đã bật trước khi cô ta vào.
Cô ta lật xem tài liệu, "Nghiêm Hân, cô làm việc ở công ty bao lâu rồi?"
"Năm năm bốn mươi hai ngày."
"Cô cũng là nhân viên lâu năm của công ty rồi, những năm qua, chắc hẳn cô đã thấy rõ sự khó khăn của công ty."
"Bây giờ công ty đang tái cơ cấu nội bộ, cần một số nhân viên về nhà chờ việc, đợi công ty mở rộng quy mô rồi quay lại."
"Vậy tôi nằm trong danh sách nhân viên đó? Công việc của tôi đang làm rất tốt, không phải là việc nhàn rỗi."
Cô ta ngẩng đầu liếc tôi một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, "Nếu không chấp nhận chờ việc, có thể chọn cách tự nguyện rời đi."
Tôi vẫn khá bình tĩnh, "Tiêu chuẩn của danh sách chờ việc là gì?"
"Tôi đã xem qua bản chấm công của cô từ khi vào công ty, trên DingTalk toàn là thiếu chấm công, là quản lý mà ngay cả chấm công của mình cũng không rõ ràng, làm sao phục chúng?"
"Nhiệm vụ của tôi là lập kế hoạch, thường xuyên ra ngoài chọn sản phẩm và đàm phán giá cả, ngày đầu tiên vào công ty ông chủ đã đặc cách cho tôi không cần chấm công. Mấy năm nay, kế hoạch và sản phẩm tôi chọn chưa bao giờ có vấn đề."
"Tôi nghĩ công việc của tôi không có vấn đề gì, tôi không chấp nhận chờ việc hay tự nguyện rời đi."
Cô ta gập tài liệu lại, "Ông chủ cho phép cô không cần ngồi văn phòng, nhưng có nói cô không cần chấm công không? Chấm công đúng giờ khó lắm sao?"
Lúc này tôi hiểu ra, cô ta quyết tâm gây sự, chơi trò chữ nghĩa với tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bi-ep-nghi-viec-trong-thoi-ky-mang-thai-toi-quyet-dinh-doi-dau-voi-sep/chuong-2.html.]
Nhưng—
"Có nói."
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta , "Tin nhắn đó tôi vẫn giữ trên điện thoại, ngoài ra, hợp đồng lao động giữa tôi và công ty cũng không ghi rằng không chấm công là vi phạm nghiêm trọng quy định công ty, vì vậy, nếu cô muốn lấy cớ này để sa thải tôi, cần phải bồi thường tương ứng."
Có lẽ cô ta cũng không ngờ tôi lại kiên quyết như vậy, đập bàn một cái:
"Nghiêm Hân, cô đừng không biết điều, nghe nói cô mang thai rồi, đến lúc bụng to ra còn tiện gặp khách hàng chọn sản phẩm không?"
"Nếu không thì sớm cuốn gói đi, hoặc xử lý nghiệt chủng trong bụng, công ty không nuôi kẻ rảnh rỗi."
Tôi tức giận cười.
Thức đêm nghĩ ra kịch bản, phân chi tiết cho từng người dẫn chương trình phù hợp với phong cách khác nhau là tôi.
Vì để thương lượng với đối tác giảm giá từng đồng là tôi.
Liên tục so sánh nhiều sản phẩm cùng loại cũng là tôi.
Chăm chỉ làm việc năm năm.
Đến bây giờ, chỉ vì mang thai, bị cấp trên công kích cá nhân.
Tôi mơ hồ đoán được Ninh Ngọc sẽ không có thiện cảm với chuyện tôi mang thai.
Nhưng không ngờ, cô ta lại gọi con tôi là "nghiệt chủng"!
Tình mẫu tử thúc đẩy tôi ngồi trước mặt cô ta đấu tranh lý lẽ.
Kinh nghiệm đàm phán nhiều năm khiến tôi liên tục nhắc nhở mình phải bình tĩnh.
Tôi mỉm cười, "Cảm ơn nhắc nhở của Ninh tổng."
"Điều 42 của Luật Lao động quy định, khi nhân viên nữ trong thời kỳ mang thai, nuôi con nhỏ, công ty không được đơn phương chấm dứt hợp đồng lao động hoặc giảm lương, nếu vi phạm, công ty phải bồi thường gấp đôi lương cho người lao động, mỗi năm làm việc bồi thường hai tháng lương."
Cô ta nhíu mày, "Nghiêm Hân, cô có ý gì? Định giảng luật cho tôi nghe sao?"