Bí Kíp Ăn Bám Ở Vương Phủ - Phần 1
Cập nhật lúc: 2024-11-08 12:35:43
Lượt xem: 463
1
Năm ta tám tuổi, bọn buôn người chỉ cần một xâu kẹo hồ lô đã dễ dàng dụ dỗ được ta. Ăn xong kẹo hồ lô xong, ta khóc lóc ầm ĩ, đòi tìm cha mẹ. Bọn buôn người không chịu.
Trong lúc khóc lóc ta chộp bừa lấy một cây gậy gỗ, đánh gãy tay hắn ta, lại còn cào một vết m.á.u trên mặt hắn ta. Bọn buôn người lập tức lấy vải đen bịt miệng mũi ta. Thế là ta lại ngủ thiếp đi.
Hôm sau tỉnh dậy, ta bị bọn buôn người vứt bên đường. Quản gia của Hà Châu Vương phủ thấy ta đáng thương, động lòng thương xót, nhận ta làm tôn nữ. Từ đó ta có thêm một gia gia, gia gia có được một tôn nữ. Hai bọn ta cùng sống trong vương phủ. Khác biệt là, gia gia làm việc, còn ta ăn bám.
Lúc ăn cơm tối, gia gia nói Hoàng thượng đã hạ thánh chỉ, triệu Thế tử vào kinh.
Nghe nói kinh thành vừa lớn vừa phồn hoa. Ta đã ăn bám ở Hà Châu Vương phủ tám năm rồi, giờ sắp được vào kinh ăn bám. Thật là mong đợi!
Mười ngày sau, ta theo gia gia chuyển đến phủ đệ ở kinh thành. Gia gia bảo ta phụ việc trong bếp.
Haiz, không được ăn bám nữa, còn phải làm việc.
Gia gia đi dạo một vòng rồi bảo: "Chẻ củi là việc thích hợp với cháu nhất.”
Ta chẻ củi vừa nhanh vừa tốt, chỉ nửa ngày đã đủ cho nhà bếp nhỏ dùng hai ngày. Lý thẩm tử thấy ta chẻ củi vất vả, làm sữa đông cho ta uống. Ta uống một hơi ba bát lớn, thật là ngon.
Lý thẩm tử nấu ăn rất ngon, lần nào ta cũng ăn đến căng bụng.
Ban đêm bụng trướng lên, ta mơ màng bò dậy khỏi giường đi nhà xí. Trong lúc mơ màng, ta thấy một tráng hán áo đen bịt mặt trèo tường vào viện tử.
Ta dụi mắt, không nhìn nhầm. Tốt quá, có việc làm rồi, ta lén cầm d-ao chẻ củi lên. . .
Ba đêm liên tiếp, ta c.h.é.m ch-ết ba tốp thích khách. Ta và Thế tử thành thạo dọn dẹp sạch sẽ th-i th-ể trong sân.
Thế tử giơ ngón cái về phía ta: "Tuyệt."
Ta cũng giơ ngón cái về phía Thế tử: "Ngầu!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bi-kip-an-bam-o-vuong-phu/phan-1.html.]
Thế tử sững người, mặt ửng hồng.
Gia gia chui ra từ góc tường tối om, run rẩy kiểm tra ta hai vòng.
Ta vỗ vỗ gia gia: "Gia gia đừng sợ, cháu bảo vệ ngài."
Gia gia gần như muốn khóc: "Không sợ không sợ, chỉ cần tôn nữ bình an, ta không sợ gì cả."
Ta thật cảm động, gia gia thương ta quá. Ta tự nhủ với bản thân, nhất định phải đối tốt với gia gia. Lỡ như một ngày nào đó gia gia đột ngột qua đời, ta sẽ không còn cơ hội báo đáp ân tình nuôi dưỡng nữa.
2
Gia gia luôn thờ một bài vị bên mình, đó là Thu Phân nãi nãi. Nhiều năm trước, Thu Phân nãi nãi đã mất khi khó sinh, đứa bé mới sinh cũng ch-ết yểu.
Gia gia thường nhìn ta ngẩn ngơ, ta hỏi gia gia nhìn ta làm gì, gia gia nói ta là ngôi sao may mắn của ông ấy, ta là đứa trẻ ngoan.
Ta rất thương gia gia. Ta thầm thề, nhất định phải đối xử tốt gấp bội với gia gia, khiến gia gia vui vẻ.
Từ khi đến kinh thành, đã lâu lắm rồi ta không luyện kiếm.
Năm ta chín tuổi, gia gia khen ta có thiên phú luyện võ, khi gia gia nói câu đó, mặt mày ông ấy đều cười. Để khiến gia gia vui hơn nữa, ta định mỗi ngày dậy sớm vào giờ Mão để luyện kiếm, chắc gia gia sẽ rất vui.
Mỗi ngày, ta đứng ngoài cửa sổ phòng gia gia, tay nắm chuôi kiếm, chỉ thấy chiêu kiếm liên tục như nước chảy, thân hình phiêu dật như gió.
Chẳng mấy chốc, trong phòng vọng ra tiếng gầm nhỏ của gia gia: "Về đi, lão tử muốn ngủ."
Gia gia thật nhỏ mọn, chẳng phải hôm nay ta chỉ dậy muộn một khắc thôi à, sao lại nổi giận chứ?
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Ta hét vào cửa sổ: "Ngày mai cháu dậy sớm hơn một khắc không phải là được rồi sao? Đừng giận, không tốt cho sức khỏe."
Hôm sau chưa đến giờ Mão, ta đã cầm kiếm đứng ngoài cửa phòng gia gia, từng chiêu từng thức như mây trôi nước chảy, phiêu dật như gió.
Gia gia như bị điều gì làm giật mình, chỉ nghe trong phòng có tiếng "bịch" một cái.