Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bí Kíp Ăn Bám Ở Vương Phủ - Phần 12

Cập nhật lúc: 2024-11-08 12:41:51
Lượt xem: 370

Thế tử bước vào, gạt đám tiêu cục đang bảo vệ ta: "Ta đến đón nương tử về khách điếm."

Ta hơi ngượng, vội vàng dỗ dành Thế tử: "Về ngay, về ngay."

Ta lại nâng một bát rượu từ trên bàn, cảm ơn các huynh đệ tiêu cục: "Cảm ơn mọi người đã chăm sóc trên đường, ta xin kính một chén."

Ta ngửa cổ uống cạn rượu "ực ực".

Thiên ca giơ ngón cái với ta.

Thế tử nắm chặt cổ tay ta không buông, ta cười hì hì với hắn.

Thế tử giận tức bật cười: "Gan to đấy, sau này không được làm thế nữa."

Ta nói: "Vậy sau này phải đem ta theo."

Thế tử nhặt một mảnh lá cây trên đầu ta, nghiêm túc trả lời: "Được, sau này đi đâu cũng đem theo ngươi."

Thật tuyệt!

13

Kinh thành vẫn phồn hoa như xưa.

Nam tử trẻ ta gặp trong thư phòng lần trước, hóa ra là Tam Hoàng tử.

Tam Hoàng tử đến đón bọn ta, còn mang cho ta đầu sư tử nhân cua, ngon thật.

Thế tử nói: "Hoàng thượng nhiều lần hôn mê, tính mạng nguy kịch. Thái y ra vào liên tục, đã bó tay. Sinh tử của Hoàng thượng liên quan đến vận mệnh của cả vương triều và tất cả Hoàng tử, các Hoàng tử tranh giành ngôi vị, âm mưu tính toán nổi lên khắp nơi. Mấy ngày tới ngươi nhất định không được ra ngoài, an tâm ở trong phủ."

Ta vừa ăn đầu sư tử vừa hỏi Thế tử: "Ngươi đứng về phía nào?"

Thế tử hỏi lại: "Đầu sư tử của ngươi, là ai mang đến cho ngươi ăn?"

Ta giơ tay ra dấu số "ba" với Thế tử.

Thế tử lại nói: "Tranh giành ngôi vị là điều tất yếu, thành vương bại tướng. Thái tử ngầm cho phép nhiều quan lại tham ô hối lộ, buôn lậu lương thực công, dân chúng vì sinh kế phải bỏ xứ ra đi, trở thành dân tị nạn. Ngũ Hoàng tử suốt ngày đắm chìm trong thư hương, với hắn ta mà nói, thứ đẹp đẽ nhất trên đời không gì ngoài thi từ ca phú."

Ta nghĩ đến Thiên ca và Tráng ca bị bức phải làm thổ phỉ, thầm mắng Thái tử.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bi-kip-an-bam-o-vuong-phu/phan-12.html.]

Ta hỏi Thế tử: "Còn những Hoàng tử khác thì sao?"

Thế tử nói: "Nửa năm trước, Nhị Hoàng tử bị giam trong lãnh cung. Hai tháng trước, Lục Hoàng tử rơi từ góc lầu xuống, để lại thương tật ở chân, đời này không còn cơ hội tranh ngôi nữa."

Ta chợt cảm thấy, sinh ra trong hoàng gia thật khổ.

Thế tử tiếp tục: "Tam Hoàng tử thông minh nhân ái, khiêm tốn nghe lời can gián, quan tâm đến nỗi khổ của dân chúng, lại có Trình lão Tướng quân làm thầy dạy. Từ ba tuổi, Trình lão Tướng quân đã dạy ngài phân biệt trung gian, trị lý thiên hạ. Nếu Tam Hoàng tử chủ trì triều chính, ắt có thể thi hành nhân chính, tăng thêm phúc lợi cho dân chúng."

Ta nghĩ đến tin đồn về Trình lão Tướng quân trong kinh, không biết thực hư thế nào.

Thế tử thở dài: "Một trận phong ba đẫm m.á.u không thể tránh khỏi rồi."

Thế tử lại kể cho ta nghe vài chuyện trong triều, rồi vội vã đi tìm Tam Hoàng tử.

Gần đây, Thế tử về càng lúc càng muộn, có vẻ như tình hình trong triều đang ngày càng căng thẳng.

Giữa đêm khuya, đang ngủ say, ta bị đánh thức.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Lương Nghị đứng bên giường: "Vương phi, tỉnh dậy đi."

Ta mơ màng mở mắt: "Vương phi? À, à!"

Ta nhất thời chưa kịp phản ứng, "Vương phi" mà Lương Nghị đang gọi chính là ta.

"Thế tử đâu? Thế tử xảy ra chuyện gì sao?" Ta bật dậy khỏi giường.

Lương Nghị đáp: "Thế tử vẫn bình an, chỉ là đêm nay trong phủ không được an toàn, Thế tử bảo ta đưa người vào cung."

"Được." Ta muốn bảo vệ Thế tử nên lập tức lật người đứng dậy.

14

Hoàng cung rộng lớn, tựa như một tòa lâu đài khổng lồ đang chìm trong màn đêm đen tĩnh lặng.

Vượt qua từng bức tường thành cao vút, một cung điện nguy nga lộng lẫy hiện ra trước mắt. Vô số ngọn đuốc được thắp sáng, xếp thành hàng ngay ngắn, cả cung điện sáng như ban ngày.

Những bức tường thành cao ngất ngưỡng bao quanh bốn phía, trên tường được khảm những họa tiết trang trí lộng lẫy, lấp lánh dưới ánh lửa.

Lương Nghị nhảy vào một căn phòng, ta theo sát phía sau.

Loading...