Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bí Kíp Ăn Bám Ở Vương Phủ - Phần 15

Cập nhật lúc: 2024-11-08 12:43:20
Lượt xem: 689

Sau này, trong kinh thành truyền ra tin đồn Trình lão tướng có dấu hiệu thông đồng với ngoại bang.

Ngoại truyện 3: Ngoại truyện dưới góc nhìn Thế tử (3)

Ta đã mười sáu tuổi.

Hai năm nay, thân thể Hoàng đế ngày càng suy yếu, tâm tính ngày càng đa nghi. Dù ta ở tận Hà Châu, nhiều lần bày tỏ không quan tâm đến triều chính, vẫn không thể xua tan được mối lo ngại của lão Hoàng đế.

Phụ vương nói, từ nhỏ ông ấy đã chứng kiến nhiều cuộc tranh đấu giữa các phi tần và Hoàng tử, thực sự chán ngán vô cùng. Mặc cho hoàng cung đấu đá thế nào, chúng ta cứ ở Hà Châu sống những ngày vui vẻ của mình là được.

Đáng tiếc, Hoàng đế không chịu để chúng ta được thảnh thơi.

Hoàng cung hạ chỉ triệu ta vào kinh, muốn giam lỏng ta dưới tầm mắt của mình.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Thánh chỉ không thể trái, đành phải vào kinh thôi.

Phụ vương bảo ta cứ yên tâm đi, không đầy nửa năm, lão Hoàng đế chắc chắn sẽ cho ta về Hà Châu.

Lần này đi, e rằng phải đợi đến khi Hoàng đế qua đời mới có thể về Hà Châu được.

Từ khi vào phủ, Uyển Nhi chưa từng ra khỏi Hà Châu, ta nghĩ đến việc đưa nàng vào kinh thành dạo chơi. Đợi nàng chơi chán, ta sẽ để Lương Nghị hộ tống nàng về Hà Châu.

Hơn nữa, để nàng một mình ở Hà Châu, ta cũng không yên tâm.

Uyển Nhi là một nữ tử kỳ lạ, tính tình chẳng hợp chút nào với tên gọi.

Mới vào kinh thành được vài ngày, nàng đã cầm d-ao chặt củi c.h.é.m ch-ết một đám sát thủ, khiến ta vô cùng bội phục.

Ở kinh thành chưa đầy một tháng, thư của phụ vương đã đến - Vương gia băng hà, cần gấp rút về lo ma chay.

Ta thật không biết nói gì.

Phụ vương sớm đã muốn ta quản lý chính sự ở Hà Châu để ông ấy được rảnh tay.

Ta có lý do chính đáng để về Hà Châu, trên đường về, Hoàng đế và Thái tử đều muốn trừ khử ta, các vụ ám sát liên tiếp xảy ra.

Một đêm nọ, lại gặp phải sát thủ ám sát.

Thật phiền phức, lại đến nữa rồi.

Ta không yên tâm về Uyển Nhi, bàn với quản gia để nàng ở lại trong hang động, đợi ta và Lương Nghị giải quyết xong bọn sát thủ sẽ đến đón họ.

Sát thủ đông người, vai ta trúng một kiếm.

Trong lúc hỗn loạn, ta và Lương Nghị chia nhau hành động.

Uyển Nhi đột nhiên lo lắng xông ra từ trong bóng tối, lao về phía ta.

Hai chúng ta cùng rơi xuống vách núi, rơi xuống sông, ngâm trong nước rất lâu, đầu óc choáng váng.

Uyển Nhi làm một chiếc bè tre, xấu quá, ta không muốn nằm lên trên, nàng lập tức đánh ta ngất đi.

Khi ta tỉnh lại, Uyển Nhi đang ngủ say trong lòng ta.

Nàng kết nghĩa huynh đệ với hai tên cướp ngốc nghếch, còn ta trở thành tam muội phu của bọn thổ phỉ.

Ta nhìn dáng vẻ nàng bận rộn quanh bếp lò, không nhịn được trêu nàng: "Nương tử."

Dáng vẻ nàng đỏ mặt thật đáng yêu.

Về đến Hà Châu, ta lập tức lo liệu "tang sự" của phụ vương.

Mẫu thân giả vờ sụp xuống quan tài khóc lóc, nhưng không thể rơi được giọt nước mắt nào.

Ta sợ lộ sơ hở, tiến lên đỡ mẫu phi: "Mẫu thân, người khóc giả quá."

Mẫu thân rút từ trong tay áo ra một thứ gì đó chấm vào mắt vài cái, lập tức nước mắt tuôn như mưa. Người lại véo mạnh một cái vào cánh tay ta, khiến mắt ta cũng đỏ hoe lên, thật đau.

Không lâu sau, Hoàng đế lại gây chuyện, triệu ta vào kinh.

Ta đi tìm phụ vương bàn bạc việc này, phụ vương của ta, người đã "qua đời", đang nhàn nhã uống trà, phơi nắng.

Mẫu phi lười biếng nằm trên ghế quý phi, thỉnh thoảng nhổ vỏ nho.

Phụ vương không giận không la, ngược lại còn vui vẻ: "Lão Hoàng đế chuyên gây phiền phức này, ai thèm cái ngôi vị Hoàng đế rách nát của ông ta? Phụ vương đã chuẩn bị cho con một món quà lớn, khiến ông ta tức ch-ết."

Mẫu thân nghe vậy, ném cho ta một vật.

Ta nhìn kỹ, là binh phù.

Trước khi vào kinh, ta hỏi Uyển Nhi có muốn làm Vương phi không.

Uyển Nhi nắm tay ta nói muốn, ta cảm thấy nàng có vẻ qua loa.

Lúc này Hà Châu an toàn hơn kinh thành nhiều, ta không cho nàng theo ta vào kinh.

Ai ngờ, nàng lại lén lút đi theo. Có thể tưởng tượng được, trên đường nàng đã chịu bao nhiêu khổ cực.

Ta làm một giao dịch với Hoàng đế - xét lại vụ án cũ của Trình Tướng quân, phế Thái tử, ta sẽ giao quyền binh và nhân mã ngựa ở Hà Châu cho Tam Hoàng tử, vĩnh viễn không vào kinh nữa. Bằng không, ta sẽ g.i.ế.c Thái tử, rồi tự xưng Đế.

Dĩ nhiên, ta không muốn làm Hoàng đế, ta không muốn nhìn thấy con cái tàn sát lẫn nhau.

Ta chỉ muốn dọa lão Hoàng đế thôi.

Ta đã đánh cược đúng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bi-kip-an-bam-o-vuong-phu/phan-15.html.]

Thánh chỉ phế Thái tử còn chưa ban xuống, Thái tử đã khởi binh mưu phản, quả nhiên Thái tử đã không thể chờ đợi thêm.

Ta lo Thái tử sẽ gây bất lợi cho Uyển Nhi, bảo Lương Nghị trong đêm đón nàng vào cung.

Để nàng ở thiên điện bên cạnh Kim Loan điện, Ninh phi di nương đã sắp xếp chu đáo, rất an toàn.

Khi ta đang giao đấu với thị vệ của Thái tử, nha đầu ngốc gan dạ này phá cửa xông ra, thực sự làm mọi người kinh ngạc.

Vương phi của ta, thật là oai phong.

Hoàng đế làm như ước hẹn đã xét lại vụ án cũ của Trình gia, những người trong Trình gia bị lưu đày đều được gọi về, phủ đệ được xây dựng lại.

Mẫu thân đã dời di hài cốt của ngoại tổ phụ đến Tây Bắc, nơi ông ấy đã bảo vệ cả đời.

Ngoại truyện 4: Ngoại truyện dưới góc nhìn Quản gia

Nha đầu đó giờ đã sinh một nam hài một nữ hài.

Nghĩ đến tiểu cô nương được nhặt về năm đó, giờ đã làm mẫu thân, trong lòng ta thấy thật xúc động.

Vương Đại Tráng và Long Bá Thiên mua một mảnh đất trồng rau ở ngoại thành phía tây. Vương Đại Tráng hàng ngày cắm đầu cày xới, tưới nước, bón phân.

Long Bá Thiên đẩy xe chở rau tươi nhất đến Vương phủ.

Hai người này mỗi ngày đều hăng hái, bận rộn không ngừng nghỉ, cuộc sống thật hưng vượng.

Lý thẩm tử nhìn thấy cũng vui trong lòng, bận rộn mai mối cho hai tiểu tử này.

Nha đầu đã tìm được song thân, cả nhà ba người ôm nhau khóc nức nở.

Lòng ta cảm thấy chua xót, nha đầu đã lớn rồi, ta cũng già rồi.

Nên tìm một nơi dưỡng lão thôi, ta nên đi đâu đây?

Mảnh đất trồng rau ở ngoại thành phía tây của Vương Đại Tráng không tệ, với sức khỏe của ta, cày xới, bón phân vẫn còn làm được, dù sao cũng không đến mức bị người ta chê bai.

Ta nhét những tờ ngân phiếu tích góp những năm nay thật kỹ vào túi áo trong, định giấu đi tiêu một mình.

Nha đầu bây giờ đã là Vương phi, không thiếu tiền, không cần phải đến lật tìm bạc của ta nữa.

Ta ngồi vững vàng trên xe đẩy, Long Bá Thiên đẩy rất hăng hái. Hắn ta phàn nàn ta keo kiệt, không chịu thuê xe ngựa.

Ta nhờ Lý thẩm tử nhắn với nha đầu một lời, ta muốn sống những ngày nhàn nhã uống trà nghe hát tắm nắng, đừng đến tìm ta.

Lý thẩm tử không đáp lại ta.

Trời chưa sáng, ta lại bị tiếng ồn ào quen thuộc đánh thức, ầm ĩ quá.

Tiểu cô nương dắt hai đứa nhỏ, dùng sức đập cửa phòng ta: "Gia gia, gia gia."

Tiểu thế tử chảy dãi ngô nghê: "Tằng... tổ... gia..."

Ta đau lòng lắm, trách nha đầu: "Trời lạnh thế này, đừng để hai đứa nhỏ bị lạnh."

Nha đầu vẫn như xưa đơn thuần lỗ mãng như xưa, hai ba phát đã thu dọn xong hành lý của ta.

Phu thê Triệu thị đứng ngoài cửa, tỏ vẻ câu nệ: "Nhờ ngài che chở, Uyển Nhi mới có thể bình an khỏe mạnh trưởng thành. Ngài không những là gia gia của Uyển Nhi, mà còn là ân nhân của phu thê nhà ta. Nếu không chê, phu thê nhà ta xin được phụng dưỡng ngài đến cuối đời."

Nói xong, hai phu thê đều quỳ xuống trước mặt ta.

May mà lão đầu ta mắt nhanh tay lẹ, vội vàng ngăn lại.

Thoắt cái đã đến Tết.

Ta, phụ mẫu của Uyển Nhi, Vương Đại Tráng, Long Bá Thiên cùng ở trong trang viện lớn ngoại thành phía tây.

Ta ngồi trên ghế gỗ sơn đỏ trong phòng khách, hai đứa nhỏ còn chảy dãi chúc Tết ta: "Tằng... tổ... năm... mới... tốt... lành..."

Ta lấy ra hai cái bao lì xì đỏ: "Ngoan, ngoan, thật đáng yêu."

Nha đầu cũng xòe lòng bàn tay ra: "Gia gia, lì xì."

Ta chọn một cái nhỏ đưa cho nàng.

Vương gia cũng làm bộ định chúc Tết ta, dọa ta suýt nhảy dựng khỏi ghế, thiếu chút nữa mất mạng cái mạng già này luôn.

Thời gian trôi nhanh thật, giờ ta cũng đã là một lão đầu rồi, cũng làm Tằng tổ phụ rồi, không còn là một lão già cô đơn độc thân nữa.

Bên dưới là phần giới thiệu của bộ truyện | Mộng Trường Uyên | đã được đăng tải full trên MonkeyD, nếu các bạn cảm thấy hứng thú có thể tìm theo tên truyện nhé!

Ta là một ngựa gầy Dương Châu*, ai cũng có thể làm chồng.

(*) Ý chỉ các bé gái nhà nghèo xinh đẹp được mua về để dạy dỗ, sau này lớn lên sẽ mang bán lại.

Nhị Hoàng tử của vương triều lại nâng niu ta trong lòng bàn tay, coi ta như báu vật, vì ta mà không tiếc gi-ế-t huynh hại thê.

Hắn ta tưởng rằng ta yêu hắn ta như sinh mạng, giống như cách hắn ta đối xử với ta.

Hừ, hắn ta quả thật coi trọng ta quá.

Kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa.

Để gi-ế-t hắn ta, ta đã lấy thân trong sạch đọa vào địa ngục, chỉ là muốn trong lúc hắn ta thả lỏng nhất, đưa hắn ta đi gặp ca ca và tẩu tẩu của ta.

- Mộng Trường Uyên -

Loading...