BÍ MẬT ẨN GIẤU SAU BA LẦN TRỌNG SINH - CHƯƠNG 1: TRỌNG SINH
Cập nhật lúc: 2024-10-28 08:31:21
Lượt xem: 486
Tôi trọng sinh rồi, trọng sinh vào mùa đông năm 1990.
"Là con gái, mẹ tròn con vuông."
Giọng nói của y tá truyền đến tai tôi.
Chồng tôi, Doãn Bình, kích động nhận lấy con gái từ tay y tá, miệng cười toe toét:
"Nhìn này Tiểu Đình, chúng ta sinh được con gái rồi, thật đáng yêu, em nhất định có thể nuôi dạy con bé thành một đứa trẻ xuất sắc."
Nhưng tôi lại không cười nổi.
Bởi vì tôi biết, đứa trẻ này sẽ hại c.h.ế.t tôi, hại c.h.ế.t cả nhà.
Đây là lần thứ ba tôi trọng sinh, hai kiếp trước, tôi đều c.h.ế.t dưới tay con gái.
Tôi bỏ ra hàng triệu tệ cho nó đi du học ngành âm nhạc, cuối cùng nó lại trách tôi kiểm soát quá mức, còn đẩy tôi từ trên lầu cao xuống.
Tôi nhận ra, con gái là hạt giống xấu xa bẩm sinh, là kẻ vong ơn bội nghĩa không thể dạy bảo.
Còn chồng tôi thì sao, anh ta miệng thì nói yêu con, nhưng thực tế chẳng bỏ ra một chút sức nào để nuôi con, con gái lớn lên trở thành kẻ cặn bã, anh ta lại quay sang trách tôi không xứng làm mẹ.
Hai bố con nó giống như ma cà rồng, hút cạn từng giọt m.á.u của tôi.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Doãn Bình, tôi cười lạnh: "Có anh nuôi dạy con gái chúng ta, nó nhất định sẽ rất ưu tú."
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Con gái là hạt giống xấu xa, anh ta là bố thì đừng hòng trốn tránh trách nhiệm.
Kiếp này, cho dù lại bị con gái g.i.ế.c chết, tôi cũng phải kéo anh ta c.h.ế.t chung.
Khoảnh khắc trước, tôi còn đang nằm trên giường bệnh.
"Mẹ tôi lau cửa sổ, không đứng vững, đột nhiên ngã xuống."
Con gái tôi, Bội Bội, vừa khóc vừa nói với bác sĩ.
Nhưng không ai biết, là nó đẩy tôi xuống lầu.
"Bác sĩ, mẹ tôi còn cứu được không? Tôi còn con nhỏ phải nuôi, thật sự không còn tiền nữa."
Tôi nằm đó, toàn thân đau nhức như bị xé toạc, trong lòng càng lạnh lẽo run rẩy.
Nó cuỗm đi hơn một triệu tệ của tôi, sao có thể không còn tiền?
"Tình trạng của bệnh nhân chắc chắn phải phẫu thuật, người nhà hãy chuẩn bị tiền trước, chưa đến mức không cứu được."
Bội Bội lạnh lùng nói: "Bác sĩ, rút ống thở đi..."
"Tình trạng của bệnh nhân chưa đến mức đó, nếu phẫu thuật thành công, bệnh nhân vẫn còn..."
"Nhưng tôi thật sự không còn tiền nữa, tôi không cứu được mẹ."
Bội Bội ngồi bệt xuống đất, gào khóc thảm thiết, hận không thể để cả bệnh viện nghe thấy tiếng khóc của nó:
"Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ, con gái bất tài, con gái bất hiếu, mẹ đừng trách con..."
Nó vừa nói vừa làm bộ tự tát mình mấy cái.
Tất cả bác sĩ và bệnh nhân trong bệnh viện đều nhìn nó bằng ánh mắt thương hại.
Lúc này, chồng tôi mới thong dong chạy đến, anh ta thở dài, an ủi Bội Bội: "Bội Bội, con đừng buồn nữa, đều là tại số mẹ con không tốt, trách bà ấy không có phúc."
Cuối cùng, bác sĩ rút ống thở trên người tôi, cơn đau dữ dội ập đến, ý thức tôi dần mơ hồ, trước mắt tối sầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bi-mat-an-giau-sau-ba-lan-trong-sinh/chuong-1-trong-sinh.html.]
Câu cuối cùng tôi nghe thấy là lời thì thầm của Bội Bội bên tai: "Mẹ, đây là báo ứng của mẹ, mẹ nợ con."
Bội Bội nói tôi nợ nó, nhưng tôi không hiểu, tôi hết lòng nuôi dạy nó, rốt cuộc có chỗ nào có lỗi với nó?
Kiếp đầu tiên, mùa đông năm 1990 ấy, thật sự rất lạnh.
Tuyết rơi dày đặc bên ngoài, nhưng tôi lại cảm thấy rất ấm áp, Bội Bội chào đời, tôi và Doãn Bình cố gắng ba năm, cuối cùng cũng có con của riêng mình.
Tôi sinh khó, vật lộn cả ngày lẫn đêm.
Để sinh con, bác sĩ phải rạch tầng sinh môn cho tôi, để lại một vết sẹo rất dài.
Nhưng khoảnh khắc tôi nhìn thấy con gái, mọi đau đớn đều tan biến.
Con bé nhỏ xíu, mềm mại nằm trong vòng tay tôi b.ú sữa.
Trong lòng tôi nghĩ, tôi phải dành những điều tốt đẹp nhất cho đứa trẻ này.
Nhưng sau đó tôi phát hiện ra, con gái luôn rất đói.
Khi tôi cho con bú, tuy con bé chưa có răng nhưng cái miệng nhỏ luôn rất mạnh mẽ, mỗi lần b.ú đều khiến tôi nước mắt lưng tròng.
Mỗi lần con bé đều b.ú rất vội vàng, sữa mẹ không đủ, nó liền khóc thét, khóc đến mặt đỏ bừng, thở hổn hển.
Sữa của tôi không đều, lúc nhiều lúc ít, nó lại không chịu uống sữa bột.
Vì vậy, nó gần như khóc suốt 24 giờ, ngay cả khi ngủ, chưa đầy một tiếng đã tỉnh dậy, lại tiếp tục khóc, tôi bị hành hạ đến gần như phát điên.
Chồng tôi lái xe tải đường dài, tôi sợ làm phiền anh ấy nghỉ ngơi, mỗi lần đều ra phòng khách cho con bú, n.g.ự.c đau tức đến c.h.ế.t đi sống lại, tôi cũng chỉ có thể một mình lặng lẽ khóc.
Lúc con mới sinh, anh ta vui mừng khôn xiết, nhưng khi bị con bé làm ồn đến mất ngủ, anh ta lại mắng tôi tại sao không dỗ được con.
"Em xem, nhà ai con cái khóc như con nhà mình, em làm mẹ kiểu gì vậy? Đến con cũng không dỗ được?"
Miệng anh ta nói thì dễ nghe, nhưng bản thân chưa từng dỗ con một lần nào.
Đợi con lớn hơn một chút, anh ta bắt đầu đóng vai người bố hiền từ.
Tôi sợ Bội Bội bị sâu răng, không cho nó ăn kem.
Anh ta lại lôi kéo Bội Bội nói: "Mẹ thật hư, mẹ không tốt, không cho Bội Bội ăn kem."
Bội Bội cũng học theo.
Tôi không cho nó ăn vặt, nó liền đi mách bố và bà nội, nói tôi véo nó, đánh nó, không cho nó ăn cơm.
Ban đầu, tôi chỉ nghĩ con nít nói bậy, không để tâm lắm.
Nhưng sau đó nó càng ngày càng quá đáng, chỉ cần hơi không vừa ý, nó liền đi khắp nơi nói tôi ngược đãi nó.
Năm nó ba tuổi, tôi gửi nó đến nhà trẻ khu tập thể của nhà máy chúng tôi.
Tôi cứ nghĩ, đi học rồi nó sẽ sửa đổi.
Ai ngờ nó vẫn chứng nào tật nấy.
Ở trường, nó tranh đồ chơi với bạn thân Ninh Ninh, cô giáo chỉ phê bình nó mấy câu, nó liền bịa đặt nói cô giáo sờ soạng nó.
Tôi không biết nó học được từ này ở đâu.
May mà trong nhà trẻ toàn là giáo viên nữ, nếu không thì không biết giải thích thế nào.
Tôi vạch trần lời nói dối của nó, nó khóc nói muốn đánh c.h.ế.t cô giáo.