Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện - Chương 37
Cập nhật lúc: 2024-05-26 15:00:47
Lượt xem: 4,827
Nàng ta và ta cùng nhìn ra ngoài cửa sổ tuyết rơi: "Sau khi công chúa xuất giá, Hoàng thượng không còn đến thăm ta nữa."
"Chỉ có một lần, khi ngài Hoàng thượng say rượu, kéo áo của ta, ngài nói Vĩnh Hòa đừng rời đi..."
"Công chúa, tại sao lại quay về?"
Ta nhặt lên một nắm tuyết rơi, nhìn nó tan chảy trong lòng bàn tay, rồi rơi xuống.
Thực ra, ta không khác gì nắm tuyết này, nơi nào có gió thổi, ta sẽ bay theo đó, số phận luôn nằm ngoài tầm kiểm soát của ta.
"Hoàng thượng đã g.i.ế.c sạch Khương gia, công chúa nửa đêm tỉnh mộng, liệu có nhớ đến người đã nằm cạnh gối mình không?"
Giọng nàng ta trở nên sắc bén: "Công chúa sẽ cảm thấy ra sao, khi mặc phượng bào, đứng trên vị trí của hoàng hậu, bên cạnh kẻ thù đã g.i.ế.c phu quân mình?"
Đêm đó, khi say rượu, Kỷ Chiêu nói về việc muốn phong ta làm Hoàng hậu, hẳn nàng ta đã nghe thấy.
Có nhớ đến người đã nằm bên cạnh gối mình không?
Có nhớ đến Khương Lăng không?
Tại sao không chứ?
Ta suốt ngày đều nghĩ về điều đó, mỗi phần xương, mỗi bộ phận trong cơ thể ta đều đau đớn.
Y nói, Vĩnh Hòa đừng khóc.
Vì vậy, Ta hiếm khi rơi nước mắt...
"Ra ngoài!" Ta nói với Dư Quý nhân.
Nàng ta không đi, mà nhắm lại đôi mắt màu hổ phách giống mắt mèo: "Điện hạ hẳn nên đến cửa cung nhìn xem. Thi thể của Khương Thái phó vẫn còn được treo ở đó. Bị phơi nắng, chim mổ."
"Bây giờ, nhờ tuyết rơi, cũng có thể xem như y và công chúa cùng nhau bạc đầu."
Ta nắm lấy chén ngọc và ném nó vào người nàng ta: "Đi ra ngoài! Đi ra ngoài đi!"
Dư Quý nhân không ngờ ta lại phản ứng mạnh mẽ như vậy, đôi mắt hoảng sợ của nàng ta phản chiếu lại đợt m.á.u tươi ta vừa mới nôn ra.
Ta kéo chặt Dư Quý Nhân: "Không muốn chết, thì đừng nói ra việc ta đã nôn máu!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bi-mat-cua-ta-bi-hoang-huynh-phat-hien/chuong-37.html.]
Cung nhân lo lắng đổi tấm thảm, nếu Kỷ Chiêu biết ta đã nôn máu, họ cũng sẽ phải chịu hình phạt chôn cùng ta.
Sự việc này được giấu kín.
Khi Kỷ Chiêu đến thăm ta, sắc mặt ta trắng bệch.
Hắn ta nói: "Phượng bào còn hai ngày nữa sẽ được thêu xong. Hai ngày sau đó là đại điển phong hậu."
Hắn ta hôn lên trán ta, trong đôi mắt vẫn còn lóe lên một chút ghen tị: "Vĩnh Hòa, ngươi có muốn ngồi trên kiệu hoa, gả với ta không?"
Ta không trả lời, mệt mỏi dựa vào n.g.ự.c hắn ta, giống như lúc nhỏ.
Kỷ Chiêu vẫn nhận ra sự khác biệt của ta, hắn ta hỏi cung nhân về chuyện ngày hôm qua, Dư Quý nhân rất nhân đã bị phát hiện.
Ta nghĩ rằng Kỷ Chiêu sẽ mềm lòng thôi.
Dù sao vào ngày ta kết hôn, hắn ta đã dẫn Dư Quý nhân vào Chiêu Hòa Cung để vui vẻ.
Tuy nhiên Kỷ Chiêu lại ra lệnh cắt nát đầu lười của nàng ta, ném nàng ta ra ngoài tuyết và để nàng ta đóng băng đến chết.
Hai ngày sau đó, ta mặc phượng bào với hoa văn mây vàng, ngồi trên chiếc kiệu hoa xa hoa nhất, được khiêng bởi mười tám người.
Họ đưa ta từ nơi này đến nơi khác, nhưng cuối cùng lại đưa ta đến bên người Kỷ Chiêu.
Quay quanh mãi mà không thể thoát ra.
Vào buổi chiều, nắng sáng sớm sau cơn tuyết, ta ho lên từng tiếng, chất lỏng ấm rơi vào trên áo phượng hoa lệ.
Nhưng cũng không sao, bởi vậy đây là lần cuối cùng ta mặc chiếc áo này.
Chiếc kiệu hoa lắc lư, ta từ từ nhắm mắt lại.
Khi chiếc kiệu hoa dừng lại, ta nhìn thấy Khương Lăng mặc hỉ phục, che mặt dưới ánh nắng mặt trời, giơ ra một bàn tay xương khớp rõ ràng.
Y mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt khoan dung, dù ta phạm lỗi gì đi chăng nữa, y vẫn có thể tha thứ cho ta.
"Vĩnh Hòa, ta đón nàng về nhà."
-Hết-