Bị Phu Quân Và Hài Tử Ruồng Bỏ, Ta Liền Ngả Vào Lòng Tuyên Vương - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-07-31 00:02:10
Lượt xem: 3,118
Ngụy Lý giật giật khóe miệng, thứ vũ khí sắc bén y hệt không chút do dự đ.â.m vào tim hắn.
“Đừng quên, Ngụy Tử Mộ, nhát d.a.o đ.â.m vào tim nàng ta, cuối cùng tàn nhẫn nhất, là con.”
*
Xe ngựa quẹo qua góc đường, đi về phía Vọng Hương lâu ở Trường Thuận nhai, Tuyên Cảnh Niên đã sớm cho người đặt chỗ ở lầu hai.
Buổi trưa hôm nay, Tuyên Cảnh Niên sẽ dẫn đội ngũ đến kinh thành thuật chức, đi từ con đường đó vào cung.
Ta dắt Tuyên Lãng, đứng trong phòng riêng ở lầu hai, phong cảnh bên ngoài đều thu vào tầm mắt.
10.
Qua một lúc, liền có tiếng vó ngựa vang lên, đội ngũ đông đảo kéo dài tít tắp.
Lúc này ta mới phát hiện, không biết từ lúc nào, các quán trà xung quanh đều chật kín người xem náo nhiệt, trong đó còn có rất nhiều cô nương trẻ tuổi.
Cũng khó trách, đội ngũ mà Tuyên Cảnh Niên mang đến lần này, đều là người dưới trướng của hắn, phần lớn là tướng sĩ trẻ tuổi. Nhìn sơ qua, ai nấy đều là nam nhi nhiệt huyết, anh tuấn tiêu sái.
Theo đội ngũ càng ngày càng đến gần, bóng dáng dẫn đầu càng ngày càng rõ ràng, Tuyên Cảnh Niên mặc một thân quân phục, hai mắt sắc bén như chim ưng, lạnh lùng nghiêm nghị, trường thương trong tay lóe lên hàn quang.
Có lẽ khí thế của Tuyên Cảnh Niên quá mức đáng sợ, những cô nương kia đều tự động tránh hắn, khăn tay chỉ ném về phía người phía sau hắn.
Tuyên Lãng vui vẻ chỉ ra ngoài: “Nương, là phụ thân!”
Giọng nói của nó không lớn, thanh thúy dễ nghe, nhưng trong đám người ồn ào náo động, căn bản sẽ không có ai nghe thấy.
Sau đó, trong nháy mắt, Tuyên Cảnh Niên đang cưỡi ngựa, ánh mắt không lệch đi đâu được mà nhìn về phía bên này.
Sau khi nhìn thấy ta, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, trong nháy mắt, như ngọc lạnh vỡ vụn, băng sơn tan chảy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bi-phu-quan-va-hai-tu-ruong-bo-ta-lien-nga-vao-long-tuyen-vuong/chuong-10.html.]
Ánh mắt mọi người theo hắn nhìn qua, tò mò nhìn về phía chúng ta.
Lúc này, có người mở miệng: “Đó là Tuyên phu nhân phải không, nghe nói Tuyên tướng quân lần này hồi kinh, mang theo phu nhân và công tử cùng đi.”
“Tuyên phu nhân và tướng quân thật sự là lang tài nữ mạo, vô cùng xứng đôi.”
“Ngươi xem, hài tử của bọn họ cũng rất đẹp.”
Vì lần này đến kinh thành, chúng ta cần ở lại vài ngày, vì lý do an toàn, nên cũng không giấu diếm những điều này.
Lúc này ta mới quay đầu lại, phát hiện không biết Ngụy Tử Mộ từ lúc nào đã đuổi theo chúng ta mà đến.
Hắn chắc chắn cũng nghe thấy lời nói vừa rồi, không nhúc nhích nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn Tuyên Cảnh Niên.
Không biết hắn đến bằng cách nào, y phục xộc xệch, tóc tai rối bời, trên trán đều là mồ hôi, trong tay còn nắm một xấp giấy.
Hắn thu hồi tầm mắt nhìn ta, ánh mắt u ám.
Anan
Lúc đi ngang qua người hắn, hắn nắm lấy ta: “Nương...”
Ta trầm mặc một lúc, giọng điệu bình tĩnh nói với hắn: “Rất nhiều năm trước, ta đã không phải là nương của con nữa rồi.”
“Nương.” Hắn bướng bỉnh không chịu đổi xưng hô, giọng nói khàn khàn, “Đây là thơ từ con viết những năm nay, phu tử nói rất hay... Người có muốn xem không?”
Ta nhớ lúc hắn còn rất nhỏ, khi còn bập bẹ học nói, thích nhất là đọc thuộc lòng một hai câu thơ cổ, đến ngày mười sáu liền nóng lòng muốn đọc cho ta nghe.
Chỉ là về sau, hắn không muốn nữa, thỉnh thoảng ta hỏi hắn, hắn sẽ nói: “Ý cảnh trong thơ này, người có hiểu không? Nếu là Huệ... thôi, nói với người cũng vô dụng.”
Ta đương nhiên hiểu, bởi vì sợ người khác xem thường, sợ người khác chế giễu.