Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bị Phu Quân Và Hài Tử Ruồng Bỏ, Ta Liền Ngả Vào Lòng Tuyên Vương - Chương 15

Cập nhật lúc: 2024-07-31 00:04:15
Lượt xem: 2,970

Ngụy Lý đưa tay túm lấy làn váy của ta, dùng hết sức lực: “Tống Uyển, hài tử của ta... thấp kém như vậy sao? Nàng nói từ bỏ là từ bỏ...”

 

Ta không trả lời hắn, rốt cuộc cái gì là thấp kém?

 

Ngụy Tử Mộ lên xe ngựa, sau khi hoàn hồn, thấp giọng cầu xin Ngụy Lý, nói là muốn nương. 

 

Ngụy Lý cười nhạo nhìn hắn, sau đó lại dời mắt, thờ ơ nói: “Con còn muốn ta làm gì? Nàng ta có trượng phu, có hài tử, con muốn ta g.i.ế.c c.h.ế.t trượng phu và hài tử của nàng ta, sau đó cướp nàng ta về sao? Hay là giống như con, đẩy hài tử kia xuống hồ, sau đó liền có thể được nàng ta thương hại?”

 

Ngụy Tử Mộ toàn thân lạnh toát, ngón tay run rẩy, ngay cả phụ thân cũng có thể đoán được suy nghĩ lúc đó của hắn, vậy thì nàng... Hắn không dám nghĩ tiếp nữa. 

 

15.

Ngày chúng ta lên đường trở về Long Xuyên, có không ít quan viên đến tiễn.

Anan

 

Tuyên Lãng còn nhỏ, trong n.g.ự.c nhét đầy đồ chơi mà các thúc bá tặng, vừa nhận vừa ngoan ngoãn nói cảm ơn. 

 

Trong đám người, ta nhìn thấy Ngụy Tử Mộ, sau ngày hôm đó, đã rất lâu rồi hắn không tới nữa. 

 

Thấy ta nhìn qua, hắn liền quay đầu sang một bên.

 

Ta dừng một chút, sau đó xoay người, lên xe ngựa.

 

Tuyên Cảnh Niên đang trêu chọc con trai trong xe, ta nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Đoàn người hồi kinh càng đi càng xa, cảnh tượng phồn hoa của kinh thành, đã bị bỏ lại phía sau.

 

Ta không lưu luyến kinh thành, những ngày tháng ở đây đối với ta mà nói, cũng không tốt đẹp gì. 

 

Ngược lại là Long Xuyên , dân phong thuần phác, phong cảnh tú lệ.

 

Hơn nữa, nơi đó có người ta nhớ nhung yêu thương, cũng có sự nghiệp của nữ nhi, chuyện y giả đang chờ ta. 

 

 Long Xuyên , chào đón ta hơn kinh thành. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bi-phu-quan-va-hai-tu-ruong-bo-ta-lien-nga-vao-long-tuyen-vuong/chuong-15.html.]

Ngoại truyện: Ngụy Lý

 

Ngụy Lý có đôi khi tự hỏi chính mình, rốt cuộc hắn thích Tống Uyển bao nhiêu?

 

Hình như hắn thích nàng, nhưng lại không phải là thích như vậy. 

 

Có lẽ là những ngày tháng nương tựa vào nhau, khiến hắn sinh ra ỷ lại.

 

Trong những ngày tháng gian khổ đó, cô nương tuổi còn nhỏ, luôn chớp đôi mắt long lanh nước, luôn miệng nói, phải sống sót a, Ngụy Lý.

 

Hắn cũng bởi vậy cho rằng, hắn rất yêu rất yêu Tống Uyển. 

 

Thậm chí, có thể bất chấp môn đăng hộ đối, kiên quyết cưới nàng làm vợ.

 

Nhưng hình như, hắn cũng không thích nàng như vậy. 

 

Nếu không, sao hắn có thể nhẫn tâm nhìn nàng chịu hết uất ức trong phủ chứ?

 

Ngày thứ hai sau khi thành thân, ma ma bên cạnh lão phu nhân Ngụy gia liền vội vàng chạy tới, dạy nàng quy củ.

 

Nàng cắn môi, run rẩy hai chân, quỳ trước cửa phòng lão phu nhân hai canh giờ.

 

Hắn không phải là không nhìn thấy, mà là hắn tự nhủ với mình, Tống Uyển muốn làm chính thê nhà cao cửa rộng, nhất định phải trải qua một lần như vậy.

 

Nếu không chịu khổ sở này, ngày sau làm sao xứng với hắn. 

 

Nhưng nhìn thấy vết thương trên đầu gối nàng, rốt cuộc hắn cũng không đành lòng, muốn đích thân đi cầu xin mẫu thân. 

 

Tống Uyển lại kéo hắn lại, dưới ánh nến đỏ rực, khuôn mặt xinh đẹp, cười nói không sao.

 

Nàng khoa tay múa chân nói với hắn, về sau nàng còn phải học lễ nghi, học quản lý sổ sách, học thơ từ ca phú, còn phải học một chút về hương liệu, nghe nói người quyền quý ở kinh thành đều thích những thứ này, đợi đến khi nàng học xong, liền có thể thay hắn ra ngoài giao thiệp.

 

Hắn cũng không nói gì, đúng là nàng nên học, nếu không, người khác liếc mắt một cái liền nhìn ra sự ngu dốt và thấp hèn của nàng.

Loading...