BIỂN RỘNG TRỜI CAO - Chương 01
Cập nhật lúc: 2024-06-05 18:41:02
Lượt xem: 2,464
1.
Ngày ta bị Trần An đánh ngất rồi bán vào kỹ viện, là vào một ngày mưa.
Trời u ám, mưa nhỏ bay đến trên mặt ta, ta há miệng nhưng lại không phát ra được chút thanh âm nào.
Thứ muội Giang Dung khóc lóc giúp hắn đưa ta lên xe bò.
"Trần Lang, chàng định đưa tỷ tỷ ta đi đâu vậy?"
Trần An kéo xe đi về phía trước: "Không thể để nàng ta quay lại kinh thành được, một khi nàng ta quay lại sẽ có quan binh đến truy bắt chúng ta."
"Dung Dung, đến lúc đó, chúng ta sẽ bị ngâm trong lồng heo!"
Giang Dung sợ đến mức khóc lên, nhưng hai tay vẫn thành thật giúp đẩy xe bò.
Trần An bán ta vào một kỹ viện thấp kém cách rất xa kinh thành.
Với giá cực kỳ rẻ mạt.
Giang Dung co rúm bên cạnh hắn, vừa khóc vừa giúp hắn đếm tiền.
Tú bà trang điểm loè loẹt cười đến miệng cũng không khép lại được.
Hai tên lực lưỡng lôi ta đi, mắt ta nhìn chằm chằm vào Giang Dung.
Cho đến lúc này, ta vẫn không muốn tin muội muội ta tìm mọi cách để che chở lại đối xử với ta như vậy…
Nhưng nàng ta vẫn không ngoảnh đầu lại khoác tay Trần An rời đi.
Khách nhân ở kỹ viện thấp kém này đa số vừa thô lỗ lại man rợ, họ hoặc là thợ săn, đồ tể, hoặc là nô lệ có chút tiền.
Bọn họ lưu lại trên người ta từng vết ấn ký nhục nhã, thưởng cho ta một rồi lại một bạt tai.
Ta cũng muốn chạy trốn, nhưng chưa chạy được mấy dặm đã bị bắt trở về.
Tiếp theo chính là một trận đòn tàn nhẫn.
Sau đó, ta mắc phải căn bệnh đó, toàn thân lở loét hôi thối, bị người ta ném vào bãi tha ma, mất trong tuyệt vọng.
Trước khi chết, cuộc đời ngắn ngủi của ta như đèn kéo quân hiện lên trong tâm trí.
Ta, Giang Như Nguyệt, vốn là đích nữ của Tướng phủ, thân phận cao quý, không lo chuyện cơm áo.
Trước khi bị Trần An và Giang Dung hãm hại, ta vừa mới đính hôn với Thái tử của Trấn Nam Vương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bien-rong-troi-cao/chuong-01.html.]
Ta vốn dĩ sẽ trở thành Thái tử phi, đáng lẽ sẽ suôn sẻ cả đời.
Mà hết thảy bất hạnh này đều là bởi vì ta tin lầm thứ muội Giang Dung!
Nàng ta là con của ngoại thất, thuở nhỏ sống không tốt đẹp gì, Tướng phủ càng không chấp nhận nàng ta.
Sau khi ngoại thất bị bệnh mà qua đời, Giang Dung bơ vơ không nơi nương tựa đi tới Tướng phủ, vẫn là ta cầu xin cho nàng ta ở lại.
Ta thương hại thân thế đáng thương của nàng ta, đối đãi với nàng ta như muội muội ruột.
Cho nên khi nàng ta nói với ta về người bán dầu Trần An này, ta lập tức sai người đi điều tra.
Bề ngoài Trần An thì thật thà, nhưng thực chất là một ma cờ bạc, hơn nữa còn dây dưa không rõ ràng với mấy cô gái phong trần.
Ta khuyên nhủ Giang Dung, nhưng nàng ta lại nổi giận.
"Có phải a tỷ không muốn muội gặp được người tốt không?"
"Trần Lang đối xử với muội rất tốt, không phải chàng ấy thì muội không gả."
Nàng ta còn truyền đạt những lời ta nói với nàng ta cho Trần An.
"Trần Lang, ta không tin chàng là loại người như vậy."
"A tỷ không tin chàng, nhưng ta tin chàng."
"Trần Lang, chàng phải đối tốt với ta một đời một kiếp."
Có lẽ từ lúc đó, Trần An đã ghi hận ta.
Sau đó, nửa đêm Giang Dung mang theo bao quần áo rời phủ, ả muốn cùng Trần An trốn đi.
Nha hoàn không dám làm lớn chuyện, đi nói cho ta biết trước.
Ta hận Giang Dung không chịu an phận, lại sợ sự tình lan truyền đi hủy hoại thanh danh của nàng ta, đành phải một mình đi tìm nàng ta trở về.
Nhưng chuyến đi này, ta lại không thể trở về được nữa.
Khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt hối hận, ta chậm rãi nhắm hai mắt lại....
Kiếp này ta nhận lầm người, bị người hãm hại.
Nếu ông trời rủ lòng thương xót, cho ta cơ hội làm lại, ta nhất định sẽ khiến bọn chúng nợ m.á.u trả bằng máu!