Biểu Muội - Phần 4
Cập nhật lúc: 2024-11-07 06:35:56
Lượt xem: 1,666
5
Tổ mẫu thấy nàng khóc lóc đáng thương, lại muốn lên tiếng bênh vực đôi câu.
Nhưng các thẩm ngăn lại từ hai phía: “Chuyện này nói lớn thì không lớn, có thể coi là hành vi của một mình A Ngọc. Nhưng nói nhỏ thì cũng chẳng nhỏ, không biết lão gia phải làm thế nào mới có thể che đậy được chuyện này.”
Các thẩm nói không sai, cha ta về nhà đã nổi trận lôi đình, ngay cả tổ mẫu cũng bị trách mắng.
Trần Từ Ngọc đành phải bị nhốt trong viện nhỏ kia để tự kiểm điểm.
Nhưng ta biết, chuyện này chỉ có thể ngăn cản nàng trong chốc lát, không thể ngăn được cả đời.
Chỉ cần nàng vẫn nuôi ý định xấu xa muốn đổi lấy cuộc sống của ta, ta vẫn còn ở trong vòng nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, ta nắm lấy tay Tô Thanh Lâm, lần nữa khuyên nàng: “Muội hãy ở lại chỗ ta một thời gian đi. Đợi khi ảnh hưởng của chuyện kia qua đi rồi hãy về Tô phủ, ta không tin Tô đại nhân dám đến đây để đòi người!”
Tô Thanh Lâm cuối cùng không nhịn được, ôm lấy ta mà khóc nhỏ.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Bảo Châu, muội thật sự không làm chuyện đó!”
Ta nhẹ nhàng vỗ lưng nàng an ủi: “Ta đương nhiên biết muội không làm, đều là cái trò khổ nhục kế của ả tiểu thiếp mà thôi!”
Dạo gần đây, Tô Thanh Lâm không đến nữ học vì bị cha nàng phạt quỳ ở từ đường.
Tiểu thiếp kia đã dàn dựng một vở kịch, vu cho Tô Thanh Lâm đã đẩy đứa muội muội cùng cha khác mẹ xuống hồ.
Toàn phủ đều là người của nàng ta, tất nhiên nàng ta nói gì thì mọi người tin theo nấy.
Nàng ta muốn nhân cơ hội này hủy hoại danh tiếng của Tô Thanh Lâm, để nàng về sau không thể gả cao, cũng không thể quay về báo thù.
“Thanh Lâm, muội còn muốn sống cuộc đời như thế này nữa không?”
Tô Thanh Lâm mở to đôi mắt nhìn ta ngây ngốc: “Tất nhiên là không muốn, nhưng có cách nào khác sao? Đây là số mệnh của ta rồi.”
Ta vuốt tóc nàng: “Được rồi, nếu muội không muốn sống như vậy nữa, thì chúng ta không sống thế nữa.”
“Bảo Châu, tỷ muốn làm gì? Ngay cả nhà ngoại của ta cũng không cách nào đưa ta về, tỷ có làm gì cũng vô ích thôi.”
Nói xong, nàng cúi đầu: “Tỷ đừng vì ta mà liên lụy đến chính mình.”
Đây là Tô Thanh Lâm đã lớn lên cùng ta, dù có khổ sở thế nào, nàng cũng không muốn làm phiền người khác, không muốn ai vì mình mà gặp khó khăn.
Nhưng ở kiếp trước, nàng lại bị chính người cha ruột đem gả làm vợ lẽ cho một quan viên lớn tuổi hơn mình rất nhiều.
Nàng muốn chạy trốn, nhưng bị đánh gãy một chân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bieu-muoi/phan-4.html.]
Lần cuối cùng ta nhìn thấy nàng là trên xà nhà trong phòng nàng, thiếu nữ bên ngoài yếu đuối nhưng bên trong mạnh mẽ ấy, rốt cuộc đã phải tuyệt vọng đến mức nào, chịu đựng đau đớn của chân gãy mà tự treo mình lên?
Ta nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt gầy gò của nàng: “Đừng sợ, ta đã có cách.”
6
Tô Thanh Lâm ở lại viện của ta.
Bên cạnh nàng chỉ có một nha hoàn tên Tiểu Đào, là nha hoàn được mẹ nàng để lại.
Ta chỉ nói một câu: “Tay nghề chải tóc của Tiểu Đào càng ngày càng khá lên rồi” lập tức Tô Thanh Lâm bảo Tiểu Đào đến bên ta hầu hạ chải tóc.
Khác với thường ngày, ta không từ chối mà ngược lại, điều hai đại nha hoàn của ta là Xuân Hoa và Thu Nguyệt sang bên nàng hầu hạ.
Nàng có chút ngạc nhiên, nhíu mày nhưng cũng không nói gì thêm.
Sau đó, ta ép nàng đổi trang sức và y phục với ta, sự nghi hoặc trong mắt nàng ngày càng rõ rệt.
“Bảo Châu, rốt cuộc tỷ muốn làm gì?”
Ta tinh nghịch nháy mắt: “Ta muốn muội trở thành ta, và ta trở thành muội.”
Nàng vô cùng ngạc nhiên: “Y phục, trang sức, nha hoàn có thể đổi, nhưng người không đổi được, làm sao ta có thể trở thành tỷ?”
“Đôi khi, những điều chúng ta tưởng chừng như hoang đường lại thực sự tồn tại trên đời này.”
Ta nắm tay Thanh Lâm, hỏi nàng: “Muội tin ta không?”
Không chút do dự, nàng nắm lại tay ta: “Tin.”
Từ đó về sau, nàng không hỏi thêm bất cứ câu nào, chỉ ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của ta.
Nửa tháng sau, khi ta và Thanh Lâm đi vấn an, Tam thẩm bỗng từ phía sau chạy đến.
“Bảo Châu, để thẩm nói cho con nghe, người của phủ Trấn Quốc công đã đến.”
Ngay sau đó, bà thốt lên: “A!” với vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Thanh Lâm, sao lại là con?”
Ta cười đứng trước mặt Tam thẩm hỏi: “Thẩm, giờ con trông có giống Thanh Lâm không?”
Tam thẩm quan sát kỹ chúng ta một lúc, rồi vuốt nhẹ lên mũi ta: “Nghịch ngợm.”
Ta và Thanh Lâm nhìn nhau cười, có vẻ như sau bao ngày nỗ lực, ta và nàng đã hoàn thành việc hoán đổi ngoại hình.
Đã đến lúc để Trần Từ Ngọc ra khỏi viện nhỏ đó rồi!