Bình An, Chỉ Có Sau Mưa Giông - Chương 18: Mẹ của Cảnh Bình An đã qua đời
Cập nhật lúc: 2024-09-29 17:57:27
Lượt xem: 1,304
Ngày 21 tháng 7, mưa
Có kẻ xấu bắt cóc anh ấy. Dù rất sợ, tôi vẫn âm thầm theo dõi.
Nhân lúc bọn bắt cóc uống rượu, tôi cắt dây trói trên tay anh ấy. Nhưng anh ấy đã ngất xỉu, không thể chạy thoát.
Để bảo vệ anh ấy, tôi cố tình dẫn bọn họ đi. Trong lúc chạy trốn, tôi lăn xuống dốc và bị rắn cắn.
Sau đó, tôi ngất đi.
Khi tỉnh dậy, mọi người đều nói Úc Lan đã cứu anh ấy. Còn những gì tôi trải qua, chỉ là một ảo giác.
Có lẽ thật sự chỉ là ảo giác?
Dù sao, ba tôi cũng sẽ không nói dối!
Ngày 1 tháng 1, trời nhiều mây
Chúng tôi kết hôn. Tôi hồi hộp chờ đợi anh ấy trong phòng tân hôn. Nhưng anh ấy không về…
Úc Lan gửi đến những bức ảnh hai người thân mật. Tôi đã khóc suốt đêm.
Mẹ ơi, liệu anh ấy có quay lại không? Con có thể chờ anh ấy không?
Ngày 26 tháng 1, mưa
Úc Lan hẹn gặp tôi, sau khi khoe khoang, cô ta tự tát vào mặt mình hai cái, rồi khóc lóc bỏ chạy.
Chẳng bao lâu sau, anh ấy tức giận trở về, rồi chiếm đoạt tôi.
Đó là lần đầu tiên của chúng tôi, không có hôn, không có dạo đầu, chỉ là sự phát tiết.
Tôi đau lắm!
Về sau, tôi mới biết Úc Lan đã rời đi. Anh ấy đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi.
Mẹ ơi, nếu con giải thích nhiều hơn, anh ấy có tin con không?
Ngày 1 tháng 2, nắng
Tôi mang thai tám tháng. Mỗi khi thấy tin tức anh ấy vui chơi cùng người khác, đứa bé trong bụng lại đạp mạnh.
Tôi biết, con đang an ủi tôi đấy!
Trên đời này, không còn ông, không còn mẹ, nhưng tôi có con!
Con sẽ thay hai người yêu thương tôi!
Ngày 15 tháng 3, nắng
Tôi bị ngã, mất rất nhiều máu, may mắn người quản lý chung cư đã đưa tôi đến bệnh viện.
Lúc sinh khó, tôi vẫn còn tỉnh táo, đã nói với bác sĩ: "Hãy cứu lấy đứa bé!"
Bởi vì, nếu không có con, anh ấy sẽ không thể lấy được toàn bộ di sản.
Mẹ ơi, mẹ có nghĩ con ngốc không?
Ha, con chẳng ngốc chút nào!
Con đã có món quà quý giá nhất trên đời – Là một đứa con!
Ngày 20 tháng 6, nắng
Có lẽ đây là lần cuối tôi đến nơi này, bởi vì ba muốn tôi chết, Úc Lan muốn tôi chết, anh ấy cũng muốn tôi chết, tất cả mọi người đều muốn tôi chết.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Ngay cả tôi, cũng muốn chết!
Chỉ cần bọn họ có thể tha cho đứa bé, c.h.ế.t cũng chẳng sao cả.
Nhưng, tôi đã dặn bà Lưu, chiếc hộp này chỉ được giao cho anh ấy, tuyệt đối không giao cho Bình An.
Vì tôi không muốn ba con họ trở mặt với nhau.
Ha… thật là thất bại! Trên đời này, không ai quan tâm tôi sống hay chết.
Mẹ ơi, con sắp đến tìm mẹ đây!
Chờ con nhé!
Cảnh Dực Thâm đọc xong, đột ngột giáng một cú đ.ấ.m mạnh vào tường, bàn tay gân guốc đẫm máu...
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/binh-an-chi-co-sau-mua-giong/chuong-18-me-cua-canh-binh-an-da-qua-doi.html.]
Chỉ trong năm ngày ngắn ngủi, Tân Thành đã xảy ra hai sự kiện lớn.
Vị viện trưởng danh tiếng, ông Quách, vì tội tham ô nhận hối lộ mà phải vào tù, cùng lúc đó nhiều bác sĩ, y tá khác bị phát hiện vi phạm pháp luật, người thì bị bỏ tù, người thì bị cách chức.
Chuyện còn lại chính là, nhà họ Úc từng ngang ngược, giờ đây sau trận hỏa hoạn, đã tuyên bố phá sản, từ khu thượng lưu phải chuyển đến khu ổ chuột.
Úc Hỗ Sinh ngày đêm chìm đắm trong men rượu, mỗi lần say lại đánh người. Lư Tú Tú không chịu được những trận đòn roi, bỏ đi và không bao giờ trở lại.
Úc Lan thì phát điên, lang thang khắp nơi tìm kiếm Cảnh Dực Thâm, nhưng mãi chẳng thấy đâu.
Trong một đêm mưa, cuối cùng Úc Lan cũng gặp được Cảnh Dực Thâm tại biệt thự ở Vịnh Thanh Thủy.
"Anh Dực Thâm," Úc Lan mừng rỡ chạy vội tới, "Cuối cùng em cũng gặp được anh rồi."
"Phải, cuối cùng cũng gặp." Cảnh Dực Thâm đứng đó, tay cầm ly rượu, thần thái cao quý và ưu nhã, ánh mắt lạnh lùng u ám.
"Anh Dực Thâm, nhà họ Úc phá sản rồi, mẹ em cũng mất tích. Giờ đây chỉ có anh có thể giúp em thôi?" Úc Lan khóc lóc, trông vô cùng đáng thương, nhưng Cảnh Dực Thâm chỉ lạnh lùng nhìn cô ta.
"Úc Thiển Đồng cũng từng cầu xin tôi ở nơi này. Khi đó, để làm khó cô ấy, tôi bắt cô ấy chạy bộ khỏa thân. Cô đoán xem cô ấy đã làm gì?"
Nghe thấy cái tên Úc Thiển Đồng, sắc mặt Úc Lan tái nhợt, bờ vai run rẩy, nói cũng không rõ lời.
"Chị ấy... chị ấy đã làm gì?"
"Cô ấy cởi sạch quần áo, rồi lao thẳng vào xe của tôi!" Cảnh Dực Thâm nhếch môi nở nụ cười tự giễu, "Khi thấy cô ấy như cánh hoa bay đi, tôi đã sợ hãi. Tôi thường nghĩ, một người yếu đuối như cô ấy, sao lại có thể dũng cảm đến vậy? Sau này tôi mới hiểu, tất cả là vì tình yêu, tình mẫu tử!"
Giọng Cảnh Dực Thâm rất nhẹ, ánh mắt tràn ngập nỗi nhớ nhung.
Úc Lan không chắc Cảnh Dực Thâm đã biết được bao nhiêu, cô ta chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.
"Hừ… trên đời này, tình mẫu tử là điều thiêng liêng nhất!"
"Đúng vậy." Ánh mắt Cảnh Dực Thâm bỗng trở nên sắc bén, từng bước tiến đến gần Úc Lan, "Nhưng có kẻ lại lợi dụng tình mẫu tử để ép cô ấy phải chết!"
"Anh đang nói gì vậy?" Úc Lan lùi dần, "Em không hiểu."
"Không hiểu à? Chẳng lẽ người mua chuộc bảo mẫu hại c.h.ế.t Bình An không phải là cô? Người giả mạo để cứu tôi không phải là cô? Kẻ tính toán mọi thứ không phải là cô? Người mưu sát Úc Thiển Đồng, khiến cô ấy c.h.ế.t thảm, không phải là cô sao?" Cảnh Dực Thâm phẫn nộ bóp chặt cổ Úc Lan, ánh mắt đầy hối hận và căm phẫn, "Nếu không phải cô vẫn còn giữ trái thận của cô ấy, cô nghĩ mình có thể sống đến bây giờ sao?"
"Không... không phải... khụ..." Khi Úc Lan sắp ngạt thở, Cảnh Dực Thâm buông cô ta ra, rồi ra lệnh.
"Cởi sạch, lái xe tông. Nỗi đau mà vợ tôi phải chịu, cô phải trả gấp trăm lần!"
Úc Lan sợ hãi đến mức mặt mày tái mét, bò đến ôm chân Cảnh Dực Thâm, cố biện minh.
"Hiểu lầm, Dực Thâm, chắc chắn đây là hiểu lầm… em tuyệt đối không làm những chuyện đó!"
"Có phải hiểu lầm hay không, nếu có cơ hội, cô có thể đến châu Phi hỏi Lư Tú Tú. Tôi nghĩ, bà ta sẽ nhớ rất rõ..."
Úc Lan ngã quỵ xuống, hóa ra tất cả những điều này đều là sự trả thù của Cảnh Dực Thâm. Cô ta chưa kịp nghĩ ra đối sách, đã nghe tiếng Cảnh Dực Thâm rời đi xa dần.
"Đừng để cô ta chết…"
Đúng vậy, Cảnh Dực Thâm chắc chắn sẽ không để Úc Lan chết, nhưng sẽ khiến cô ta sống không bằng chết.
…
Ba năm sau
Cảnh Dực Thâm lao như gió đến trường mẫu giáo, khi nhìn thấy đứa bé vẫn bình an vô sự, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
"Xin lỗi Cảnh tổng, đã làm phiền anh phải đích thân đến đây." Hiệu trưởng khó xử nhìn Cảnh Dực Thâm, chỉ vào một cậu bé mũm mĩm với gương mặt bầm tím, nói, "Bình An đã đánh cậu bé này…"
“Con đánh à?” Cảnh Dực Thâm nhìn thẳng vào Cảnh Bình An, đứa trẻ đang đứng thẳng lưng, hỏi.
“Bạn ấy đáng bị đánh!” Cảnh Bình An không hề tỏ ra hối lỗi, mặt đầy vẻ không phục. “Lần sau con lại đánh tiếp!”
“Lý do?” Trước khi hiểu rõ mọi chuyện, Cảnh Dực Thâm không tùy tiện trách mắng. “Sao không nói gì? Ba hỏi con, tại sao lại đánh người?”
“……” Cảnh Bình An ngẩng đầu, mím môi, không nói lời nào. Cảnh Dực Thâm cũng không ép buộc, quay sang hỏi viện trưởng, “Chắc cô biết nguyên nhân chứ?”
“Cái này… cái này…” Viện trưởng tỏ vẻ lúng túng, không dám nói ra sự thật. “Thật ra cũng không có gì, chỉ là có chút xích mích…”
“Xích mích? Con trai của Cảnh Dực Thâm mà lại thô lỗ đến mức động tay động chân chỉ vì vài câu xích mích?” Ánh mắt sắc lạnh của Cảnh Dực Thâm lóe lên tia giận dữ. “Dù có thắng, tay nó cũng sẽ đau!”
Ai ai cũng biết Cảnh Dực Thâm cưng chiều con trai, nhưng không ngờ anh lại cưng chiều đến mức này. Viện trưởng run rẩy, mãi mới dám nói.
“Chỉ là mấy đứa trẻ trêu chọc… trêu chọc Bình An… không có mẹ…”
Lúc này, đứa trẻ bị đánh liền òa khóc, đầy uất ức.
“Con có nói sai đâu, Cảnh Bình An không có mẹ… mẹ cậu ta c.h.ế.t rồi, cậu ta lấy ảnh ra lừa người khác, như thế là không đúng… Á!”