Bồ Công Anh Bất Tử - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-09-29 09:03:19
Lượt xem: 1,666
Nhưng tôi không còn là cô bé mười bảy, mười tám tuổi phải sống dựa vào cha mẹ nữa.
Em gái tôi cũng nói rằng em ấy có thể vay tiền để trang trải học phí.
Cuối cùng thì cha mẹ cũng phải nhượng bộ.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Trong suốt năm ôn thi cao học, tôi gần như cắt đứt mọi mối quan hệ, chỉ còn giữ liên lạc với Chu Tưởng và em gái.
Nghĩ đến cảnh cả ba người chúng tôi có thể học cùng một trường đại học, tôi lại tràn đầy động lực.
Tôi như một miếng bọt biển, cố gắng hấp thụ thật nhiều kiến thức.
Chờ đợi một ngày có thể đứng trên bàn cân của số phận.
Và ngày đó cuối cùng cũng đến.
Mùa đông năm ấy lạnh buốt, sáng nào thức dậy cũng thấy mặt đất đóng băng.
Nhưng thật may mắn, hai ngày thi cao học lại có nắng, ánh nắng chiếu xuống người thật ấm áp.
Ba môn thi đầu tiên của tôi đều làm khá tốt.
Chu Tưởng đang đợi tôi bên ngoài phòng thi, chúng tôi định đi ăn mừng.
Đúng lúc đó, điện thoại tôi reo lên, là mẹ gọi.
Tôi do dự vài giây, rồi nhấc máy.
Đầu dây bên kia là giọng nói hoảng loạn của mẹ: "Cha con đi uống rượu ở nhà người ta, lúc về bị ngã, đầu đầy máu, Hạ Hạ, mẹ phải làm sao đây, mẹ phải làm sao đây..."
Trong một khoảnh khắc, tôi đã nghĩ: lẽ ra mình nên tắt máy.
Chỉ còn một môn thi cuối cùng nữa thôi.
Mấy môn trước tôi đều làm tốt.
Nếu tôi không nghe cuộc gọi này, hoàn thành kỳ thi suôn sẻ, có lẽ quỹ đạo cuộc đời tôi đã hoàn toàn khác.
Nhưng cuộc sống không có chữ "nếu".
Chu Tưởng vội vàng cùng tôi đến bệnh viện.
Cha bị đột quỵ do uống rượu.
Ông ấy giữ được mạng sống, nhưng nói năng không rõ ràng, đi lại cũng không còn nhanh nhẹn như trước, huống chi là đi làm kiếm tiền.
Ông ấy nằm trên giường, không dám nhìn thẳng vào tôi.
"Hạ... Hạ, đều tại đường trơn quá."
Mẹ tôi ấp úng nói: "Em gái con cuối cấp rồi, đừng để nó biết chuyện này, kẻo ảnh hưởng đến việc học."
"Hạ Hạ à, sau này cha con không thể kiếm tiền được nữa. Con đừng thi cao học nữa, nếu con đi học, gia đình mình biết xoay xở thế nào?"
"Thu Thu thì tính làm sao?"
Tôi liên tục tự nhủ phải bình tĩnh, nhưng mọi thứ như vỡ òa.
Tôi gục ngã, hét lên:
"Con đã nói với cha mẹ con thi hai ngày nay, tại sao cha còn đi uống rượu?"
"Tại sao trong mắt cha mẹ chưa bao giờ có con?"
"Tại sao con luôn là người phải hy sinh?"
"Dù chỉ một lần thôi, cha mẹ có thể nghĩ cho con, coi trọng con một chút được không? Cha mẹ có biết là con đã chuẩn bị hơn một năm nay rồi không?"
"Cha mẹ có biết con đã thức trắng bao nhiêu đêm, làm bao nhiêu bài tập, chịu bao nhiêu khổ cực không?"
"Con không cầu xin cha mẹ nâng đỡ con, chỉ mong ít nhất, ít nhất..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bo-cong-anh-bat-tu-figy/chuong-14.html.]
"Ít nhất đừng kéo chân con mãi."
"Ít nhất đừng nói với con hết lần này đến lần khác rằng con mãi mãi là kẻ bị bỏ rơi."
Cha mẹ cúi gằm đầu.
Tôi nhìn thấy mái tóc bạc lốm đốm trên đầu họ.
Nỗi buồn thương dâng lên từng lớp.
Có lẽ, đây chính là số phận của tôi.
Tôi chạy một mạch ra khỏi bệnh viện.
Chu Tưởng đuổi theo, tìm thấy tôi dưới một gốc cây trơ trụi.
Anh ấy nhẹ nhàng ôm tôi, vỗ về lưng tôi: "Không sao đâu, em còn có anh."
"Đối với anh, em mãi mãi là người quan trọng nhất."
Tôi quay người ôm chặt lấy anh ấy, khóc nức nở.
Mùa đông năm ấy, dưới gốc cây khô cằn kia, dường như tôi đã khóc hết tất cả những uất ức mà tôi phải chịu đựng suốt hơn hai mươi năm qua.
Chu Tưởng ôm tôi, nhẹ nhàng nói: "Anh xin lỗi, trước đây anh không hề biết, thì ra Hạ Hạ đã phải chịu nhiều khổ cực như vậy mới trưởng thành, độc lập và mạnh mẽ như bây giờ."
Tôi chưa từng kể với anh ấy quá nhiều về quá khứ.
Sự đau khổ thì có gì đáng ca ngợi chứ.
Nếu có thể lựa chọn, tôi cũng muốn làm một nàng công chúa nhỏ được yêu thương chiều chuộng.
Khi tôi trở lại phòng bệnh, mẹ nói: "Hay là con thi lại vào năm sau, mẹ có thể đi rửa bát, một tháng cũng kiếm được hai nghìn tệ."
Em gái vẫn biết được tin này.
Em ấy nói với tôi: "Chị, em lên đại học có thể xin học bổng, cũng có thể đi làm thêm. Chị cứ chuyên tâm ôn thi, tiền sinh hoạt của chị để em lo."
Mẹ mấp máy môi, định nói gì đó rồi lại thôi.
"Thôi bỏ đi, không thi nữa."
Thi nghiên cứu sinh cũng giống như đánh trận vậy.
Lần một hăng hái, lần hai suy yếu, lần ba kiệt sức.
Khí thế của tôi đã tiêu tan rồi, bây giờ không thể nào vực dậy nổi nữa.
Cha đã mua bảo hiểm y tế hợp tác nông thôn.
Tôi nhớ khi đó mỗi người đóng hơn một trăm tệ.
Cha mẹ nghe tôi khuyên nên đều mua, lúc đó bác gái còn mỉa mai, nói là phí tiền.
Nhưng bây giờ, nó lại có ích rồi.
Bảo hiểm nông thôn là phải tự mình trả viện phí trước, sau đó mới được hoàn trả.
Lúc đó tôi không có đủ tiền, Chu Tưởng đã giúp tôi trả hơn một vạn tệ.
Trong dịp Tết, tiền đã được hoàn trả nhưng cha mẹ đều không nói gì.
Khi tôi hỏi, họ ấp úng nói: "Sắp Tết rồi, chỗ nào cũng cần dùng tiền, số tiền bảo hiểm này, ý của mẹ với cha con là..."
"Ít nhất phải trả lại tiền cho Chu Tưởng."
Mẹ tôi ấp úng: "Nó là bạn trai con, tiêu cho cha con chút tiền cũng là chuyện nên làm mà..."
Tôi tức đến mức đầu ong ong: "Mẹ cũng biết chỉ là bạn trai thôi, một vạn rưỡi chứ có phải một trăm rưỡi đâu. Mẹ, nếu con lấy số tiền này, sau này con làm sao ngẩng mặt lên nhìn anh ấy?"
Tôi nói lời nặng nề: "Nếu mẹ không đưa tiền cho con, cả đời này con sẽ không đưa cho cha mẹ một đồng nào nữa!"
Cuối cùng mẹ cũng đưa tiền ra.