Bồ Công Anh Bất Tử - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-09-29 09:08:26
Lượt xem: 1,750
Tình trạng này cứ kéo dài đến tận cuối tháng mười.
Một hôm, Thu Thu đột nhiên gọi điện cho tôi: "Chị ơi, em chia tay anh ta rồi."
Trước đó chúng tôi đã cãi nhau rất lớn, cuối cùng Thu Thu cũng lung lay.
Tên bạn trai kia bèn nghĩ ra một kế.
Anh ta đã chọc thủng bao cao su, muốn em gái mang thai ngoài ý muốn.
Cứ như vậy, chuyện cưới xin coi như chắc chắn rồi.
May mà em gái tôi không phải đứa quá si tình.
Tối hôm đó, nó ôm tôi khóc nức nở.
Sáng sớm hôm sau, nó hỏi tôi: "Chị ơi, giờ em ôn thi có kịp không chị?"
"Dĩ nhiên là kịp rồi!"
Hai năm sau, tôi được thăng chức lên phó khoa nhờ đợt điều động nhân sự lớn của công ty.
Dưới sự thúc giục của hai bên gia đình, tôi và Chu Tưởng đã tổ chức một đám cưới linh đình.
Họ hàng hai bên đều đến dự.
Mẹ chồng tôi thì rất nể mặt tôi.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Mẹ chồng cho tôi hẳn mười vạn tiền mừng cưới, lại còn khen tôi trước mặt quan khách hai họ.
Bác cả tôi ghen tị đến mức mắt chữ A mồm chữ O.
Bác ấy còn hỏi nhân viên phục vụ xem có thể gói một con tôm hùm mang về không nữa.
Chân tay và khả năng nói chuyện của cha tôi đã hồi phục khá tốt.
Lúc trao tay tôi cho Chu Tưởng, mắt ông đỏ hoe.
"Hạ Hạ lớn lên vất vả lắm, con phải đối xử tốt với nó đấy."
Lúc mẹ tôi rời đi, bà nắm tay tôi khóc nức nở.
"Trước đây cha mẹ có thiên vị thì cũng là bất đắc dĩ thôi con ạ, nhà mình ngày xưa nghèo quá, con đừng trách cha mẹ nhé."
Tình yêu của cha mẹ, thực ra cũng sẽ thay đổi.
Khi con cái trưởng thành, dường như họ sẽ yêu quý đứa con thành đạt hơn.
Cha mẹ bắt đầu thường xuyên nhắn tin cho tôi, trời lạnh thì nhắc tôi mặc thêm áo ấm, trời nóng thì sợ tôi say nắng.
Họ làm rất nhiều món dưa muối mà tôi thích, mỗi lần về nhà là lại nhét đầy cốp xe cho tôi.
Ngược lại, cha mẹ không còn quan tâm đến em gái tôi như trước nữa.
Cha mẹ còn nhắn tin trách tôi không thường xuyên liên lạc, ít khi gọi điện về nhà.
Nhiều người con xa nhà thường hay nhớ nhà.
Bởi vì họ lớn lên trong tình yêu thương của ông bà, cha mẹ.
Gia đình luôn là nơi chốn để họ quay về.
Nhưng tôi thì không.
Tôi luôn bị bỏ rơi, luôn bị đối xử bất công, cha mẹ chưa từng dành cho tôi tình yêu thương trọn vẹn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bo-cong-anh-bat-tu-figy/chuong-18.html.]
Vậy thì sao có thể trách tôi không quyến luyến gia đình chứ?
Cha mẹ chồng đối xử với tôi cũng tạm ổn, còn Chu Tưởng thì yêu thương tôi hết mực.
Trên đời này, tôi đã có người yêu thương tôi thật lòng.
Tôi đã trưởng thành rồi, tôi không cần tình yêu thương của cha mẹ nhiều như trước nữa.
Tôi đã nghĩ thông rồi.
Dù sao cũng không thể cắt đứt tình thân, tôi chỉ có thể tự an ủi bản thân mình lúc nhỏ.
Họ đã cho tôi sự sống, cho tôi một chút tình yêu thương.
Vậy thì, tôi cũng sẽ đáp lại họ một chút tình cảm.
Tôi vốn dĩ không thích nợ nần ai bao giờ.
Sau một trận bão lớn, căn nhà cũ bị sập.
May mà căn hộ 140 mét vuông tôi mua ở huyện vừa kịp bàn giao.
Vị trí căn hộ rất thuận lợi, cách bệnh viện 500 mét, qua đường là tới quảng trường văn hóa.
Gần đó còn có hai siêu thị lớn nữa.
Cha mẹ tôi ngoài miệng thì nói ở quê vẫn tiện hơn, nhưng trong lòng thì mừng rơn.
Ai cũng khen họ có phúc, sinh được hai cô con gái vừa thông minh vừa giỏi giang.
Bác cả tôi còn định bụng xin cha mẹ cho em họ mượn nhà để cưới vợ.
Mấy năm nay bà ấy bị cháu nội hành hạ, già đi trông thấy, chẳng còn sức đâu mà cãi nhau tay đôi với tôi như trước nữa.
May mà không cần tôi phải nói gì, cha mẹ đã từ chối rồi.
Thời thế thay đổi, quan niệm của mọi người cũng dần dần khác đi.
Họ nhận ra rằng, có nhiều con trai không còn là điều đáng tự hào nữa.
Con trai nhiều đồng nghĩa với việc phải vất vả cả đời.
Thực ra, sinh con trai hay con gái không quan trọng.
Quan trọng là phải yêu thương chúng thật lòng.
Cho con cái đầy đủ tình yêu thương, dạy chúng cách làm người, làm việc.
Đợi con cái lớn lên, tự nhiên sẽ báo đáp tình yêu và hiếu thuận.
Nhưng đạo lý này, chỉ có người thật sự trải qua rồi, mới có thể hiểu được thôi.
Người sinh ra đã bình thường lại thiếu thốn tình yêu thương như chúng tôi, phải làm sao mới có thể không sa vào vũng bùn?
Tôi nghĩ.
Chỉ có trân trọng bản thân mình.
Chỉ có không ngừng nỗ lực, vĩnh viễn không từ bỏ.
Chỉ có nghiến răng nghiến lợi, kiên trì vượt qua.
Vượt qua giông bão, cho dù không nhìn thấy cầu vồng, nhìn lại quá khứ, chúng tôi cũng có thể mỉm cười nói: "Tôi đã cố gắng hết sức rồi, tôi không phụ lòng từng khoảnh khắc thanh xuân."
Hết