Bồ Đề Tuyết - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-07-11 07:40:34
Lượt xem: 626
Nhưng đêm đó, là hắn ôm ta, đáy mắt đỏ ngầu, cắn môi ta, cởi từng lớp y phục của ta...
Người sai chẳng lẽ chỉ có một mình ta?
Ngày tiệm rượu Phượng Lai khai trương, có rượu Lan Sinh hiếm có.
Ta tham uống rượu ngon, mặc nam trang, để nha hoàn Thanh Tỏa hóa trang thành tiểu nhị, cùng ta đến tiệm rượu Phượng Lai.
Uống rượu quá chén, trong tiệm rượu lại gặp thích khách ám sát.
Ta và Thanh Tỏa bị lạc nhau, men rượu bốc lên, toàn thân nóng bừng, trước mắt cũng mờ mịt, không biết đã bước vào phòng đầy hương đàn từ lúc nào.
"Ngươi là ai, ra ngoài?" Giọng nói lạnh lùng, như suối lạnh chảy qua.
Nghe thấy giọng nói của hắn, men rượu trên người ta tan đi không ít.
Lúc này mới chú ý đến người ngồi thiền trên giường, bạch y như tuyết, không nhiễm bụi hồng trần, đôi mắt không vui không buồn lạnh lùng nhìn ta.
Bên ngoài tiếng g.i.ế.c chóc không ngừng, ta thấp giọng cầu xin hắn: "Ta chỉ ngồi ở đây, không làm phiền ngài tu hành, chờ kẻ xấu bên ngoài đi rồi, ta liền rời đi."
Men rượu cuồn cuộn, ta ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Ban đêm nghe thấy tiếng ho ra máu.
Người thanh tao như tiên trên giường ho ra một búng m.á.u lớn, nhuộm đỏ cà sa bạch y của hắn.
Ta hơi lo lắng, hỏi hắn: "Sư phó, ngài không sao chứ?"
Hắn lại nhìn ta chằm chằm, đáy mắt đỏ ngầu, nhẹ giọng lẩm bẩm: "A Na Nhu..."
"Sư phó, ngài nói gì vậy?"
Hắn đột nhiên cúi người xuống, hôn lên môi ta, nụ hôn nhẹ nhàng dần mất khống chế biến thành cắn mạnh mẽ,
Tất cả sự phản kháng của ta, bị giọng nói yếu ớt dịu dàng "Đừng rời xa ta..." của hắn hóa thành tro bụi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bo-de-tuyet/chuong-2.html.]
Từng lớp y phục, bị bàn tay đeo phật châu của hắn cởi bỏ.
Ta say mèm, hắn mê muội, cứ như vậy hoang đường một đêm, bị thuộc hạ của hắn phát hiện.
Ta sẽ không bao giờ quên lúc Ôn Cảnh Tu tỉnh lại, sắc mặt lạnh như băng sương, tối tăm như mực, hắnmuốn g.i.ế.c ta.
"Ngươi là yêu nữ thích khách nào, dám phá đạo hạnh của Phật tử!"
Hộ vệ thuộc hạ của hắn vung kiếm đ.â.m tới, ta bị hành hạ cả đêm, men rượu chưa hoàn toàn tan đi, căn bản không tránh được.
Ôn Cảnh Tu lại ho ra một búng máu, chặn lưỡi kiếm của hắn ta.
"Thôi, là kiếp nạn của ta, Phật môn từ bi không g.i.ế.c chúng sinh, tha mạng cho nàng ta."
Thanh Tỏa cả đêm không tìm thấy ta, vừa lo lắng vừa sợ hãi, sợ ta bị thích khách làm bị thương, không dám giấu giếm, trở về Thẩm gia dời cứu binh.
Anan
Lúc người nhà họ Thẩm tìm đến, Phật tử đã đi rồi, chỉ còn ta y phục rách nát ngồi trên giường của hắn.
Tiệm rượu vốn là nơi đông người nhiều lời ra tiếng vào, chuyện tam tiểu thư nhà họ Thẩm bị làm nhục, rất nhanh truyền khắp hoàng thành.
Sau khi sự việc nổi lên, Ôn Cảnh Tu xuất phát từ lòng thương xót của người Phật môn, không nói dối, chủ động thừa nhận người đêm đó là hắn.
Hắn sẵn sàng chịu trách nhiệm với ta, cưới ta làm vợ.
Trách nhiệm của hắn, là để ta ôm cà sa thơm hương đàn lạnh lẽo của hắn, bái đường thành thân, trở thành trò cười, cả Thẩm gia cùng không ngẩng được đầu.
Chịu đựng ánh mắt khinh bỉ cười nhạo, dưới dòng nước mắt im lặng của Nhị tỷ, ta bái xong đường.
Trở lại hậu viện của Quốc Sư phủ, đêm đó ta liền ngã bệnh, sốt cao không thôi.
Thanh Tỏa cùng ta gả vào Quốc Sư phủ lo lắng không biết làm sao, đỉnh tuyết lớn đi cầu xin Ôn Cảnh Tu.
Nhưng hắn không có ở phủ.
Từ khi ta vào Quốc Sư phủ, hắn chưa bao giờ trở về, mỗi ngày đều ở lại trong cung.
Lần này hắn cũng không ở đó.