Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bố đứa bé là ai - 4

Cập nhật lúc: 2024-08-05 15:16:02
Lượt xem: 927

Tôi đưa mắt chào người lớn nhà họ Hoắc: "Chào hai bác”

"Chào anh Thanh Tế."

Vừa dứt lời, một ánh mắt rực lửa đã hướng về phía tôi.

Tôi đối mặt với anh không chút do dự, im lặng nhìn nhau.

Hoắc Thanh Tế mặc một chiếc áo sơ mi đen cổ hơi hở, đôi mắt đen láy, yết hầu lăn lộn, để lộ xương quai hàm hoàn hảo.

Anh cong môi và gật đầu về phía tôi.

"Tiểu Nhược Tuyết, đã lâu không gặp."

Tôi mím môi và nhìn đi chỗ khác, cảm thấy miệng hơi khô.

8

Họ kéo Hoắc Thừa Diệp vào, người hầu trong nhà đến tìm tôi.

Tôi đứng ở hành lang tầng hai, vịn vào lan can nói: “Thừa Diệp vừa hứa với con là anh ấy sẽ giải quyết trước đám cưới.”

“Hãy tin tưởng anh ấy một lần.”

Sau khi gia đình họ Hoắc rời đi, bố mẹ tôi đã mắng mỏ tôi: “Cậu ta đã có người khác rồi, con còn muốn cưới sao?

"Con gái, nhà chúng ta không nhất thiết phải gả vào Hoắc gia. Cho dù chúng ta chọn người ở rể, không phải cũng tốt hơn cái tên Hoắc Thừa Diệp đó sao?"

Tôi mỉm cười trấn an họ: “Đây là lần cuối cùng của anh ấy. Nếu anh ấy vẫn làm điều này, sẽ hủy bỏ đám cưới."

Bố mẹ tôi liên tục thở dài vì nói mà tôi không nghe.

Ngày hôm sau mẹ Hoắc Thừa Diệp mời tôi đi ăn tối, hắn cũng ở đó.

Bà ấy nói, sau khi kết hôn, Hoắc Thừa Diệp nhất định sẽ hồi tâm.

Gia đình Hoắc không thể dung nạp Chu Vi, một người không phải là người tốt.

Tôi ngoan ngoãn vâng lời.

Hoắc Thừa Diệp lơ đãng đánh đổ tách trà: "Con đi vệ sinh."

Hắn hoảng sợ đứng dậy và bước ra ngoài với những bước đi hỗn loạn.

Tôi lấy cớ đi trang điểm lại, theo sát phía sau.

"Vi Vi, tại sao em lại tự tiện ra ngoài?”

"Vết thương của em lại bắt đầu chảy máu, nghe lời, trở về đi."

"Em không biết! Thừa Diệp, anh sắp kết hôn rồi. Thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa. Anh không muốn ở bên em từng phút từng giây sao?"

"Đừng làm rộn, Nhược Tuyết và mẹ anh..." Giọng nói của Hoắc Thừa Diệp bị chặn lại, sau đó bên trong vang lên tiếng cạch cạch.

Một lúc sau, Chu Vi trầm giọng thở dài.

"Anh trở về muộn mười phút, họ sẽ không phát hiện cái gì, chẳng lẽ anh không muốn sao?"

"Vi Vi..."

Chuyển động bên trong trở nên kỳ lạ.

Tôi không nói gì, khẽ xoa xoa lông mày, rồi quay người rời đi.

Trên đường trở về phòng riêng, một lực mạnh đã kéo tôi sang phòng riêng bên cạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bo-dua-be-la-ai/4.html.]

9

“Em lại làm gì nữa?”

Hoắc Thanh Tế chống đỡ tôi, giọng điệu kiềm chế.

Anh cao hơn tôi một cái đầu, tôi ngửa cổ, nhìn vào trong mắt sương mù dày đặc của anh.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Tôi mỉm cười, đặt tay vào lòng bàn tay anh, không đáp mà hỏi ngược lại: "Còn anh?”

"Làm chuyện xằng bậy ở WC là em trai cùng cha khác mẹ của anh, cho dù em thật sự làm cái gì, cũng không liên luỵ tới anh."

"Nếu em có thể liên lụy đến tôi, vậy còn có thể khen em một câu có bản lĩnh."

Đôi mắt đen láy của anh hơi lóe lên, anh rút tay ra, sóng nhiệt trong mắt nhanh chóng tiêu tan.

“Đừng chơi quá mức.”

Tôi cảm thấy có lỗi trong giây lát, rồi chỉ nắm lấy cổ áo anh, trèo lên người anh: "Hay là anh nói cho em biết, cái gì gọi là quá mức? Chẳng lẽ em lãng phí bảy năm, bị người ta đánh gãy chân, không thể trả thù sao? Mà cũng đúng, anh có thể nhận trộm làm mẹ, chắc không biết cái gì gọi là nhục, lại càng không biết trả thù.."

Anh nắm lấy cổ tay tôi, nâng lên rồi hạ xuống rồi nhìn xuống.

"Trong mắt em, tôi là người như vậy sao? Tôi sợ em chơi quá mức, không dễ kết thúc."

“Anh có thể giúp em phải không?” Tôi nhướn mày và nhìn anh .

Anh hỏi ngược lại: "Dựa vào cái gì?”

Tôi tràn đầy tự tin: "Bởi vì anh thích em.”

“Thích em?” Anh nhìn tôi từ trên xuống dưới với nụ cười nửa miệng, đôi lông mày lộ vẻ thắc mắc, “Nếu tôi giúp em, em sẽ cho tôi cái gì?”

Tôi kiễng chân hôn lên khóe miệng anh: “Người đàn ông của em còn có trái tim.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt đen sáng của anh phản chiếu khuôn mặt tôi, mỉm cười hỏi: “Muốn không?”

Âm cuối còn chưa dứt, anh đột nhiên cúi người ngăn chặn giọng của tôi.

Đôi tay khỏe mạnh ôm chặt eo tôi, lòng bàn tay nóng rát, giọng nói lạnh lùng thì thầm bên tai tôi: “Tôi đã cảnh cáo em rồi. Đừng gây sự với tôi."

Sau đó, anh buông tay và nhanh chóng đẩy tôi ra ngoài

Cửa phòng riêng bị đóng lại, tôi có thể đứng vững, đối diện một đôi nam nữ đi tới.

"Chị Nhược Tuyết?"

"Nhược Tuyết?"

"..." Tôi dừng lại, ánh mắt không khỏi rơi vào Hoắc Thừa Diệp.

Chỉ vài phút thôi là xong?

Quả nhiên là kim khâu quấy phân, quấy cũng quấy không được.

Tôi cười thầm trong lòng, nhưng lại mím môi cay đắng: "Hoắc Thừa Diệp, đây là cách xử lý mà anh đã hứa sao?"

"Nhược Tuyết, anh..."

Không đợi Hoắc Thừa Diệp mở miệng, một đôi CP đang quay video đã giơ thiết bị lên. Ống kính trực tiếp trên mạng nhắm ngay Hoắc Thừa Diệp và Chu Vi.

"Mau nhìn mau nhìn! Vừa rồi ở trong nhà vệ sinh chính là hai người này!"

"Nhà vệ sinh là nơi công cộng, không phải nơi cá biệt để người bại hoại đạo đức làm việc riêng!"

"Các bạn thân mến, chúng ta phải nghiêm khắc chỉ trích, trừng phạt những người có hành vi đồi bại và vô đạo đức như vậy!"

"Hôm nay, hãy để tôi dẫn đường cho mọi người!"

Loading...