Bỏ lỡ - 10
Cập nhật lúc: 2024-10-08 11:50:27
Lượt xem: 462
Đường phố Cát Thành ban đêm cũng rất thú vị. Đèn treo trên mái hiên sáng rực, còn có rất nhiều gánh xiếc mà ta chưa từng thấy qua, đồ ăn vặt bên đường chưa từng ăn qua.
Dọc theo đường đi, ta nhìn thấy cái gì cũng ngạc nhiên, Bùi Thời và Triệu Quy Viễn ngược lại mang dáng vẻ bốn bề tĩnh lặng, giống như hai môn thần đi hai bên ta.
Ta nhìn thấy có một tiểu cô nương trong tay cầm kẹo hồ lô ăn, trong nháy mắt cảm giác có chút chua xót.
Khi còn bé ta cũng thích ăn, liền bảo hạ nhân mua rất nhiều, khi đó cũng không ai quản ta, ta lại không hiểu chuyện, ăn nhiều nên bị tiêu thực. Hiện giờ, vừa nhìn thấy đồ ăn này, liền mơ hồ cảm thấy chua xót.
Lại đi về phía trước một đoạn, đã tới cửa chợ đen, lại nhìn thấy một người bán kẹo hồ lô.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Triệu Quy Viễn đi mua một xâu, ta vốn tưởng rằng hắn muốn ăn, liền cùng Bùi Thời đứng tại chỗ chờ hắn.
Hắn mua về, trên mặt lộ vẻ cười, đưa kẹo hồ lô trong tay cho ta, nói: “Cho này, không cần hâm mộ người khác, nàng thích ta đều mua về cho nàng.”
Ánh sáng ấm áp chiếu lên khuôn mặt tràn đầy tươi cười của Triệu Quy Viễn, lộ ra vẻ tuấn tú cực kỳ.
Ta hoảng hốt một chút, trong lòng có cái gì buông lỏng một chút, lại giống như bị nhẹ nhàng vuốt ve, ngứa ngáy.
Bùi Thời biết ta không thích kẹo hồ lô, ta liền nghe hai người bọn họ tranh chấp.
“Nàng ấy không thích, ngươi cứ tự ăn đi.”
“Ta cũng không phải cho ngươi, liên quan gì đến ngươi?”
“Chuyện của Lý Hoài Tang chính là chuyện của ta, ngươi xen vào việc của người khác.”
“Sao lại là chuyện của ngươi? Hai người đã sớm hòa ly, nàng đã sớm không liên quan tới ngươi.”
Đã biết hai người bọn họ như nước với lửa rồi, nhưng ai cũng kiên quyết đều muốn đi theo, quả nhiên lại cãi nhau.
Ta bước lên nhận lấy chuỗi hồ lô đường phèn khiến bọn họ xung đột, nói: “Chúng ta mau vào đi, các ngươi còn ầm ĩ nữa, ta sẽ tự mình đi vào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bo-lo/10.html.]
Chiêu này quả nhiên hữu hiệu, bọn họ lập tức đều không nói, chỉ là ta thấy cả hai người đều tâm tình không tốt, theo ta đi vào.
13
Chuyến đi hôm nay, quả thực không phải là hồi ức tốt đẹp gì. Chúng ta chỉ dạo chợ đen một chút rồi trở về. Ta xem nơi này chỉ cảm thấy cực kỳ không thoải mái, liếc mắt một cái cũng cảm thấy buồn nôn. Nhị đường ca chưa bao giờ đề cập với ta ở đây còn có trò mua bán dơ bẩn.
Những cô nương tuổi còn nhỏ, bị ép mặc y phục màu hở hang, tay bị trói ở phía sau, dây thừng thật dài, nối liền với một cây cột đá phía sau. Các nàng bị người ta công khai niêm yết giá như súc vật.
Trong lòng ta giống như bị đốt lên một mồi lửa, cực kỳ giận dữ. Thời này, cho dù nô bộc bán mình cũng không bị sỉ nhục như vậy. Ta chưa bao giờ thấy điều gì ghê tởm đến thế.
Ta bỏ chút bạc mua mấy cô nương này, an trí các nàng ở nhà trọ. Họ đều xuất thân từ những gia đình tốt và bị lừa, mặc dù không biết nhau nhưng hầu hết đều bị bắt cóc từ cùng một nơi.
Ngày hôm sau, ta cho các nàng ít bạc, bảo các nàng tìm người hộ tống các nàng về nhà.
Việc này cũng coi như kết thúc.
Bùi Thời đến nói với ta tìm ta là muốn dẫn ta về nhà, nói lúc trước hắn đồng ý hoà ly là do tức giận nhất thời. Nói nếu như ta cùng hắn trở về, sau này cái gì hắn cũng nghe ta, nếu ta muốn cáo mệnh*, hắn cũng sẽ kiếm cho ta một cái.
*(cáo mệnh: phụ nữ được phong tước hiệu trong thời phong kiến)
Làm phu thê với hắn đã lâu, hắn luôn luôn là một quân tử, ta biết hắn nói từng câu từng chữ đều chân thành, khẩn thiết. Nhưng, trở về sao? Khi ta thích hắn, hắn lại không hề thương tiếc ta, bây giờ ta không thích hắn, hắn lại nhớ tới ta.
Lúc ta đến chùa Thu Sơn, cũng được nghe hòa thượng nơi đó giảng Phật pháp. Hòa thượng nói, tất cả chư pháp, đều do duyên. Ta và Bùi Thời có lẽ là không có duyên.
Ta nói thẳng lời từ chối với hắn, nói với Bùi Thời, ta và hắn không có khả năng, hắn sau này chắc chắn có nhân duyên tốt hơn.
Lúc đó dáng vẻ Bùi Thời rất bi thương, trong lòng ta cũng có chút xúc động, thương hại, vì hắn, cũng là vì tình yêu không bệnh mà c.h.ế.t của ta.
Sau khi nghỉ ngơi hồi phục mấy ngày, chúng ta đến Lâm Giang, Triệu Quy Viễn muốn tự tay đưa tín vật đến tay cô nương kia.