Bố Tôi Rất Có Tiền - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-07-21 11:43:40
Lượt xem: 381
Đây là lần đầu tiên tôi tổ chức sinh nhật cho Giang Bạch. Ba năm trước, tôi bận làm thêm, nên anh ấy không hề tổ chức sinh nhật.
Còn tôi, bây giờ cũng đã có đủ điều kiện để giúp anh ấy ăn mừng.
Khi Giang Bạch gọi điện cho tôi, tôi nói dối buổi tối mình có việc bận, không thể cùng anh ăn tối.
"Vậy em cứ bận đi." Giang Bạch nói với giọng bình thản, không thể hiện cảm xúc gì.
Tôi cố tình hỏi: "Sao vậy? Hôm nay là ngày đặc biệt gì à? Bình thường anh chỉ ăn qua loa mà."
Giang Bạch chẳng hề quan tâm đến việc ăn uống, chỉ cần tôi không ăn cùng, anh ấy cũng có thể ăn rau xanh và bánh bao qua bữa.
Ba năm làm việc cùng anh ấy, mùa hè chỉ có hai bộ quần áo, mùa đông cũng chỉ có hai bộ mà thay phiên nhau mặc.
Tôi không chịu nổi, sau khi nhận lương liền mua cho Giang Bạch bộ quần áo mới.
Nhưng anh quay lại mua cho tôi một sợi dây chuyền giá cả ngàn tệ, làm tôi xót hết cả ruột.
Một ngàn tệ có thể mua được bao nhiêu thịt bò, thế mà lại đi mua dây chuyền.
Giang Bạch im lặng hai giây rồi mới nói: "Không có gì, vậy chúng ta gặp nhau vào ngày mai nhé."
Tôi cúp máy, cười khúc khích, tôi đã ở nhà anh ấy rồi!
Giang Bạch có một căn hộ nhỏ hai phòng ngủ một phòng khách, là của bà nội anh ấy để lại.
Cuối tuần nào anh ấy cũng về dọn dẹp nhà cửa.
Tôi đốt nến thơm trong phòng ngủ của anh, hương thơm nhẹ nhàng lan tỏa khắp phòng.
Tôi lăn lộn trên giường của Giang Bạch, nghĩ đến những điều không nên nghĩ, mặt đỏ bừng.
Giang Bạch mỗi thứ bảy đều học ở thư viện đến bảy giờ, tám giờ chắc chắn sẽ về.
Anh ấy là người rất đúng giờ.
Tôi tắm rửa thay quần áo xong mới có bảy rưỡi, nằm trên giường một lúc rồi ngủ thiếp đi.
Khi tôi tỉnh dậy, đã là hơn tám giờ tối!
Chết tiệt! Đúng lúc lại làm hỏng việc.
Tôi vội vàng chỉnh lại quần áo, nghe thấy bên ngoài có động tĩnh.
Giang Bạch chắc chắn đã về rồi, may mà anh ấy chưa vào phòng ngủ, nếu không tôi đã đợi suốt cả tối vô ích.
Tôi hít một hơi sâu, chỉnh lại dây áo mỏng manh.
"Giang Bạch! Chúc mừng sinh nhật!"
Tôi mạnh mẽ mở cửa và nhảy ra ngoài!
Nhưng cảnh tượng trước mắt làm tôi sững sờ.
Tô Tuyết đang mặc chiếc váy liền màu vàng nhạt, đứng bên cạnh Giang Bạch.
Ba năm không gặp, cô ấy càng trở nên xinh đẹp hơn, như một con thiên nga trắng thanh nhã.
Trong khoảnh khắc đó, thời gian như quay ngược lại sáu năm trước.
Tôi đen đúa và mập mạp, núp ở cửa nhìn họ.
Tô Tuyết nhìn tôi với ánh mắt đầy khinh thường.
Tôi vô thức ôm lấy ngực, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Đêm đó, Giang Bạch quấn tôi trong chiếc chăn điều hòa, giới thiệu tôi với Tô Tuyết.
Tô Tuyết cười một cái: "Hóa ra là bạn gái anh, em cứ tưởng là người nào không đứng đắn..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bo-toi-rat-co-tien/chuong-3.html.]
Cô ta nói đến giữa chừng, có chút lúng túng.
Tôi biết, Tô Tuyết muốn ám chỉ tôi là một người phụ nữ không đứng đắn.
Nếu là người khác nói điều này, tôi đã lật mặt ngay lập tức. Nhưng thấy Tô Tuyết nhìn tôi với vẻ xin lỗi, cơn giận cũng nguôi dần.
Ai bảo đó là nữ thần của tôi suốt ba năm cấp ba chứ.
"Tô Tuyết, lần sau đến nhà anh nhớ báo trước một tiếng nhé." Giang Bạch nắm tay tôi tiễn Tô Tuyết, bình thản nói, "Dù sao chúng ta không còn là trẻ con nữa, có một số điều không tiện."
Tôi thấy nụ cười trên mặt Tô Tuyết cứng lại một chút, sau đó đối phương nhanh chóng cười nói: "Anh may mắn thật đấy, hồi nhỏ em đã giúp anh trai cản biết bao nhiêu bức thư tình. Bây giờ có bạn gái rồi, em làm em gái cũng không còn tác dụng nữa."
Tô Tuyết nhỏ hơn Giang Bạch vài tháng, từ nhỏ đến lớn đều gọi anh ấy là "anh trai."
Trước đây khi tôi giảm cân không nổi, luôn bám theo sau họ, gặm dưa leo nhìn mặt Giang Bạch để ăn cơm.
Lúc đó, nghe Tô Tuyết gọi "anh trai" đầy lãng mạn và thân mật, tôi ghen tị đến phát điên, về nhà cứ bắt bố tìm cho mình một người anh, kết quả bị ăn đòn.
Lớn lên, nghe lại thấy có gì đó không ổn. Đây đâu phải là phim "Bản Tình Ca Mùa Đông", cứ "anh trai" mãi, nghe thấy khó chịu.
Tôi muốn hỏi Giang Bạch về cảm nhận của anh ấy khi Tô Tuyết về nước, nhưng lại không dám mở miệng.
Dù sao, tôi cũng từng chứng kiến tận mắt ngày Tô Tuyết ra nước ngoài du học, Giang Bạch ngồi trong mưa lớn, trông rất cô đơn và lẻ loi.
Lúc đó, tôi ngồi đối diện anh, vừa nhai lá rau sống vừa nhìn anh.
Tôi kể chuyện Tô Tuyết về nước cho Minh Châu nghe, nói ra những suy nghĩ nhỏ nhặt của mình.
Minh Châu trợn mắt mắng tôi: "Trời ơi! Cậu có gì mà phải tự ti! Tô Tuyết là bạch nguyệt quang, là nữ thần. Cậu là báo gấm cũng đâu kém, bây giờ người theo đuổi cậu có thể xếp hàng dài đến cầu An Hà rồi. Nếu bây giờ cậu đá Giang Bạch, tớ đảm bảo nửa nam sinh của Đại học Nam Hà sẽ mở tiệc ăn mừng."
"Ôi, cậu không hiểu." Tôi cắn que kem, buồn bã nói, "Từ lớp chín đến lớp mười một, rảnh rỗi là tớ lại theo đuôi họ. Lúc đó, tớ còn ghép đôi họ nữa, Tô Tuyết trong lòng tớ là nữ thần ánh trăng mà. Vừa đẹp vừa học giỏi. Lúc đó tớ nghĩ mình với Giang Bạch không có cửa, họ mà yêu nhau thì cũng là giấc mơ thành hiện thực của một fan ghép đôi như tớ."
Minh Châu đang lướt web, đột nhiên hét lên: "Báo gấm! Mau lên mạng nội bộ trường mà xem!"
Tôi mở ra xem, trang nhất toàn là tin tức về Tô Tuyết.
"Hot! Họa sĩ trẻ đẹp mới nổi từ nước ngoài, Tô Tuyết xuất hiện tại Đại học Nam Hà!"
"Bóc phốt! Tô Tuyết và hotboy khoa máy tính Giang Bạch hóa ra là thanh mai trúc mã!"
Tôi bấm vào xem, bên trong kể rất nhiều chuyện về Giang Bạch và Tô Tuyết hồi nhỏ. Nào là Giang Bạch chơi bóng, Tô Tuyết mang nước; Tô Tuyết múa, Giang Bạch hát. Người đăng chắc chắn học cùng trường với họ, kể toàn chuyện thật, còn đính kèm nhiều ảnh.
Một người nặc danh: Tôi làm chứng! Họ thật sự rất ngọt ngào! Từ cấp hai đến cấp ba luôn học cùng trường, cùng lớp, thanh mai trúc mã, thật đáng ngưỡng mộ. Tôi nhớ có lần Tô Tuyết nôn trong lớp, Giang Bạch bỏ cả tiết học, bế cô ấy đến bệnh viện.
Tôi không chịu được mà trả lời: Rõ ràng là Tô Tuyết bị đau bụng kinh, không phải nôn.
Chuyện này tôi có quyền lên tiếng, vì hôm đó tôi ở bệnh viện, tận mắt thấy Giang Bạch và Tô Tuyết cùng đến bệnh viện.
Nhìn những bài viết tiết lộ này, tôi có cảm giác như đang hồi tưởng lại thanh xuân. Chả trách ai cũng thích ghép đôi, thật sự gây nghiện!
Chỉ là đọc rồi thì thấy những bình luận bên trong bắt đầu trở nên kì quặc.
"Trời ơi! Đám ngốc này đang nói linh tinh cái gì vậy?" Trong video, Minh Châu tức giận chửi thề, và tôi cũng thấy những bình luận đó.
Người nặc danh: "Kim Kim của khoa nghệ thuật thật không biết xấu hổ! Thừa lúc chen chân vào làm kẻ thứ ba giữa họ. Nếu không phải cô ta bám theo Giang Bạch suốt ba năm, trần truồng bò lên giường của Giang Bạch, khiến Giang Bạch và Tô Tuyết hiểu lầm nhau, thì có đến lượt cô ta sao?"
Người nặc danh: "Thật không vậy!? Tôi thấy Kim Kim trông đúng kiểu phụ nữ lẳng lơ, dựa vào bộ n.g.ự.c to mà ăn mặc hở hang cả ngày, đúng kiểu dụ dỗ đàn ông. Tô Tuyết trong sáng như vậy, làm sao có thể là đối thủ của cô ta. Bây giờ Tô Tuyết trở về rồi, Kim Kim kẻ thứ ba này cũng nên nhường chỗ thôi. Người ta trai tài gái sắc, liên quan gì đến yêu tinh như cô ta."
Người nặc danh: "Các bạn, đừng nói tôi bịa chuyện nhé. Đăng một tấm hình, để các bạn thấy cô ta ham hư vinh thế nào. Rõ ràng ba năm đại học toàn đi làm thêm, giờ lại có tiền mặc đồ hiệu, tôi thấy chắc chắn là cô ta được bao nuôi rồi. Cô ta rất khéo, đồ giả đồ thật trộn lẫn, không ai phát hiện ra được."
Tôi mở tấm hình đó lên, ảnh chụp lén vào buổi tối, không phóng to thì thật khó nhìn rõ. Tôi bước xuống từ một chiếc Porsche, tay xách một chiếc túi LV phiên bản giới hạn.
Lúc đang hào hứng đọc những bình luận đó, cửa bị đá mạnh mở ra.
Những bạn cùng phòng đi học môn tự chọn về xông vào.
Vương Tiếu Tiếu, người đi đầu, xắn tay áo lên, tức giận nói: "Mẹ kiếp! Tất cả lên mạng ngay! Tài khoản chính, tài khoản phụ đều lên! Khi tớ làm lính đánh thuê, bọn chúng còn đang ở nhà đếm ngón chân nữa đấy! Lão Tam! Liên lạc với bạn trai lập trình của cậu, bảo anh ta kiểm tra IP! Lão Nhị, hỏi bạn trai học luật của cậu xem bịa chuyện như thế này thì xử lý chúng nó ra sao! Hổ không ra oai, bọn chúng tưởng phòng 306 của chúng ta là mèo bệnh chắc! Bôi nhọ Lão Tứ của chúng ta, tất cả c.h.ế.t chết c.h.ế.t chết cho bà đây!"