Bởi Vì Tôi Chưa Bao Giờ Thích Anh - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-03-20 19:42:30
Lượt xem: 1,994
4.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Ba năm trước đây, tôi giống như một cái xác không hồn, bị nhà họ Hứa vứt bỏ.
Tôi dùng toàn bộ số tiền tích cóp được để xuất ngoại du học, đồng thời làm nhiều việc để kiếm tiền học phí cùng chi phí chữa bệnh, trạng thái thật sự không hề tốt.
Trong nước chẳng ai quan tâm đến tôi, ngoài Bùi Dữ.
Cứ đúng giờ là hắn lại gửi tin nhắn cho tôi, mỗi lần sinh nhật đều sẽ cố ý bay tới chúc mừng tôi.
Nói không cảm động là giả.
Nhưng mỗi khi đối mặt với khuôn mặt cực kỳ giống với một khuôn mặt trong trí nhớ, chỉ có thể khiến nỗi đau xót của tôi gia tăng.
Sau một lần cãi nhau, Bùi Dữ cắt đứt liên hệ với tôi.
Sau khi gặp lại chính là nửa năm trước, hắn cầm bó hoa tươi xuất hiện ở lễ tốt nghiệp của tôi.
“A Nghênh, chúng ta kết hôn đi.”
Khi đó, đúng lúc việc kinh doanh của nhà họ Hứa xảy ra vấn đề.
Cuối cùng thì nhà họ Hứa cũng nhận ra người anh trai bùn nhão không trét nổi lên tường của tôi kia không đáng tin cậy, lại đánh chủ ý lên tôi, bảo tôi đi nhờ vả nhà họ Bùi.
Vốn dĩ tôi không muốn, nhưng mà khi thấy năm cara bắt mắt rực rỡ trước mắt, tôi đột nhiên thông suốt.
“Được thôi.”
Có những cơn ác mộng bị người cố tình chôn giấu ba năm.
Cũng nên trông thấy ánh mặt trời rồi.
5
Nghe xong mọi chuyện đã qua, Bùi Niệm như phát điên.
Cô ta giống như nổi điên mà gào lên với Bùi Dữ: “Anh gạt em!”
Sau đó nước mắt chảy dài rồi chạy ra ngoài.
Mãi cho đến đêm khuya, Bùi Dữ mới tìm thấy và đưa cô ta về nhà.
Tóc cô ta hỗn độn, đôi mắt sưng đỏ, làn váy bẩn thỉu, giống như búp bê Tây Dương nhỏ bé đánh mất linh hồn.
Hiển nhiên là đã bị bắt nạt khi ở bên ngoài.
Đêm đó, Bùi Niệm ôm Bùi Dữ lên tiếng khóc lớn:
“Vì sao tất cả mọi người không thích em! Cha mẹ không thích em, Bùi Khâm không thích em, hiện tại đến anh cũng không thích em!”
Bùi Dữ vô cùng đau lòng: “Em nói cái gì vậy, chúng ta đều thích em.”
Bùi Niệm lắc đầu: “Không giống nhau, không giống nhau......”
Nhưng mà qua khe hở ôm ấp, ánh mắt Bùi Niệm nhìn chằm chằm vào tôi không hề có sợ hãi mà tràn đầy đắc ý.
Cũng chỉ là chiêu trò tranh giành tình cảm của mấy đứa trẻ con mà thôi.
Tôi không để bụng, lập tức trừng ngược lại.
Trong lòng lại nghĩ đến: Bùi Khâm, Bùi Khâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/boi-vi-toi-chua-bao-gio-thich-anh/chuong-2.html.]
Đã rất lâu rồi tôi không được nghe thấy cái tên này.
Lâu đến mức thiếu chút nữa tôi đã quên, từng có người thanh niên tên là Bùi Khâm, cũng giống như Bùi Dữ, nhẹ giọng trấn an bên tai tôi:
“A Nghênh, đừng sợ."
“A Nghênh, sống tốt.”
6
Sau ngày này, sự dung túng mà Bùi Dữ dành cho Bùi Niệm càng thêm trầm trọng.
Toàn bộ ưu đãi mà hắn dành cho một người vợ mới cưới là tôi đều sẽ còn nguyên mà cung cấp một phần cho Bùi Niệm.
Thật giống như một câu kia của Bùi Niệm: “Anh ấy đối xử với chị hay với tôi cũng đều giống nhau.”
Mỗi khi Bùi Niệm nhìn thấy tôi, đều giống như con khổng tước cao ngạo, dáng vẻ bễ nghễ khiêu khích.
Thật ra tôi cũng không quá để ý, nhưng vẫn ra vẻ tủi thân kêu khổ với Bùi Dữ.
“Em gái anh lại bắt nạt em.”
Hắn cười ôm tôi: “Vất vả cho A Nghênh của chúng ta rồi. Niệm Niệm vừa mới bị sợ hãi nên tương đối nhạy cảm, chờ thêm một khoảng thời gian nữa thì tốt rồi.”
Tôi tránh khỏi tay hắn, khổ sở mà nói: “Nhưng mà bên ngoài đều đang lan truyền em với anh là gia tộc liên hôn, bằng mặt mà không bằng lòng.”
“Như thế nào mà lại như vậy......”
Bùi Dữ suy nghĩ một lát, đột nhiên bế tôi lên rồi chụp một tấm ảnh tự sướng, sau đó lập tức đăng lên mạng xã hội.
【Mỗi một ngày trôi qua với vợ đều là ngày kỷ niệm】
Nhìn bình luận trêu chọc cùng chúc phúc càng ngày càng nhiều, Bùi Dữ cười nói: “Em xem, chúng ta xứng đôi chưa?”
Tôi nhướng mi, không bày tỏ ý kiến.
Hắn không hề che chắn bất kỳ kẻ nào nên đương nhiên Bùi Niệm cũng thấy được.
Vì thế đêm đó, khi tan tầm về nhà, tôi nhìn thấy chú gấu bông nhỏ bẩn thỉu đang nằm trên sàn nhà.
Một chiếc kéo cắm vào vị trí nơi trái tim.
Ký ức sợ hãi đập vào trước mặt, tôi tức giận đến cả người run rẩy.
Trong hoảng hốt lại ngửi được mùi sssúng đạn, không khí nóng rực cùng với mùi máo tươi.
Bùi Niệm cười như một đao phủ tàn nhẫn.
“Tôi chỉ là nói với anh trai tôi rằng tôi thích con gấu này, anh ấy lập tức đồng ý cho tôi. Sao nào, Hứa đại tiểu thư lại không vui chỉ bởi vì một con thú bông nhỏ không biết chớp mắt à?”
Nói xong, còn khiêu khích mà đá gấu bông nhỏ đến góc tường.
“Hàng vỉa hè rách nát, sờ một chút thôi cũng bẩn tay tôi.”
Tôi hít sâu một hơi: “Mày tìm chếc rồi đấy.”
“Cái gì?”
Tôi không chờ cô ta nói xong lập tức vọt đến rồi kéo tóc cô ta.
Sau đó nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Tao nói, mày tìm chếc rồi đấy!”
Sau đó dùng hết sức lực, tôi giáng cho cô ta một cái tát vô cùng đau đớn.