Bổn tọa cùng ngươi đoạn tụ - 10
Cập nhật lúc: 2024-07-21 06:27:08
Lượt xem: 3,656
Ta vội vàng trở về phòng mình thì bị Bùi Tự đang ngồi trên giường bắt ngay tại trận.
“Không chạy nữa sao?”
Ta lắc đầu. Không phải ta không muốn chạy, mà là thật sự chạy không thoát. Nhưng ta vẫn muốn tranh thủ một chút vì cái mạng nhỏ của mình.
“Đốc chủ, ta thật sự là nam nhân.”
Bùi Tự thở dài: "Cứ cho là như vậy đi!”
Hắn đưa tay kéo ta vào trong ngực, dán vào môi ta thì thầm:
“Vậy bổn tọa sẽ đoạn tụ cùng với ngươi.”
Ba tháng sau, ta lại cùng Bùi Tự lăn giường một lần nữa. Lần này ta không say, hắn cũng tỉnh táo.
Cho đến khi mây tan mưa tạnh, ta vẫn không hiểu tại sao mọi chuyện lại đi đến nước này. Bàn tay của Bùi Tự vẫn cẩn thận sờ soạng quanh eo ta, khiến ta có chút xấu hổ. Trong khoảng thời gian này ta đã béo lên rất nhiều, mỡ tụ đầy hai bên thắt lưng.
“Đốc chủ, đừng có sờ thắt lưng ta nữa.”
"Tại sao?"
“Hình như ta ăn nhiều béo lên rồi.”
Bàn tay của Bùi Tự ngừng lại, một lúc lâu sau, ta mới mơ mơ màng màng nghe được một câu lẩm bẩm:
"Nàng ngay cả mang thai cũng không muốn thừa nhận sao?"
Trước khi chìm vào giấc ngủ, ta mơ hồ trả lời hắn.
“Không có thai được! Ta đã uống thuốc phá thai! Tận bảy liều!”
20.
Sau đêm đó, ta dọn vào ở cùng Bùi Tự. Đương nhiên là bị hắn ép buộc.
Hơn nữa, hắn dường như không có mắt, nhắm mắt làm ngơ trước mọi khuyết điểm của ta. Loại cảm giác này, quả thật không dễ chịu chút nào. Nói dối càng nhiều, thời gian càng lâu càng không biết nên mở miệng như thế nào.
Ban ngày thấp thỏm bất an, suy nghĩ nhiều nên ban đêm ta cũng mơ nhiều. Vài ngày sau, ta gặp lại Lận thái y.
“Thai nhi đã ổn định, đại nhân không cần lo lắng.”
“Cái gì?”
Ta đã uống bảy liều thuốc phá thai của hắn, hiện tại hắn lại nói với ta thai nhi đã ổn định? Còn ở ngay trước mặt Bùi Tự?
Bùi Tự ôm lấy ta đang giương nanh múa vuốt liều mạng, nói lời cảm ơn với Lận thái y.
“Làm phiền thái y rồi, bổn tọa sẽ có hậu tạ.”
Lận thái y cười tủm tỉm rời đi, căn bản mặc kệ sống ch..ết của ta. Ta đành phải quỳ xuống, vì chính mình cầu một con đường sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bon-toa-cung-nguoi-doan-tu/10.html.]
“Đốc chủ tha mạng. Nô tài là nữ đóng giả nam, giả mạo làm thái giám chỉ vì muốn báo thù cho mẹ, tuyệt đối không dám mơ ước đến đốc chủ!"
"Đúng là nô tài không nên tự tiện có thai khi chưa được cho phép, nhưng nô tài đã uống thuốc phá thai, tuyệt không có ý định lợi dụng đứa con cho bản thân mình!”
Nhưng ta càng khóc lóc cầu xin, vẻ mặt Bùi Tự lại càng trở nên khó coi.
“Ha ha, hóa ra là bổn tọa không xứng.”
“Không không không! Xứng! Đặc biệt xứng!”
"Chỉ là nô tài thân là nữ tử, không dám nhận sự ưu ái của đốc chủ. Nhưng cầu xin đốc chủ nể tình nô tài tận tâm hầu hạ..."
Bùi Tự mở to mắt, nở nụ cười quái dị.
"Bổn tọa bất tài, xin hỏi Tiền công công: ‘thân là nữ tử, không dám nhận sự ưu ái của đốc chủ’ là có ý gì?"
Sự tình đã đến nước này, duỗi đầu hay rụt cổ cũng đều là chịu một đao. Chi bằng lôi Tiền Đại Phú ra bán sạch sẽ.
"Tiền Đại Phú nói với vợ hắn, ngài là người ham muốn sắc đẹp lại xử sự tàn nhẫn. Rơi vào trong tay ngài, không có cô nương nào sống sót được quá một đêm..."
Bùi Tự tức đến bật cười.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
“Thế mà nàng cũng tin?”
“Tuy rằng, nhưng mà......quả thật không có một cô nương nào còn sống trong phủ Đốc chủ..."
21.
Bùi Tự tức giận thật rồi.
Hắn vẫn như cũ, cùng ăn cùng ngủ với ta, không bao giờ nói nặng với ta một lời. Nhưng ta biết hắn đang tức giận.
Sau nhiều lần cân nhắc, ta quyết định đi tìm Hỉ công công để xin lời khuyên. Mất công lải nhải cả buổi chiều, mới mang về được một cây kim và một sợi chỉ. Hỉ công công nói, các nương nương trong cung mỗi khi muốn được sủng ái đều làm như vậy. Nhưng ta đâu phải muốn được sủng ái. Ta cũng không có kỹ năng của các nương nương.
Chịu đựng đến nửa đêm, hà bao ta thêu còn không có nhiều lỗ thủng bằng đầu ngón tay ta. Đến khi bị Bùi Tự nhìn thấy, hắn lập tức ném toàn bộ công sức của ta đi. Ngày hôm sau, trực tiếp giao ta cho Lộc công công.
“Đưa nàng về thôn trang đi.”
Trong lòng ta lạnh lẽo, có chút luyến tiếc không muốn từ bỏ nhưng vẫn ngoan ngoãn dập đầu hành lễ với Bùi Tự, nói một tiếng "Đốc chủ bảo trọng". Bùi Tự phất tay áo bỏ đi, cũng không thèm quay đầu nhìn lại.
Trên xe ngựa, ta đã khóc lóc thảm thiết, Lộc công công vừa gảy bàn tính vừa khuyên giải an ủi ta.
“Được rồi được rồi, ta biết ngươi không nỡ xa rời đốc chủ, rất nhanh sẽ trở về thôi.”
Làm sao có thể trở về đây? Bùi Tự đã không muốn gặp ta nữa. Nếu không tại sao lại đưa ta đi xa như vậy?
Xe ngựa phải đi mất hơn một canh giờ mới đến nơi. Chỉ cần đi thêm một chút nữa về phía trước là có thể ra khỏi địa phận của kinh thành. Trang trại rất lớn, được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp. Ta được Lộc công công dẫn đến một khoảng sân yên tĩnh, bên trong toàn là nữ giới. Bọn họ người thì dệt vải, người thì kéo sợi hay thêu thùa, tất cả đều đang bận rộn. Chẳng lẽ đây là nơi ta sẽ ở sau này sao?
“Lộc công công, sau này ta sẽ ở lại đây sao?”
“Ở lại đây? Không bằng ngươi cứ nhìn kỹ một chút?”