Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 174
Cập nhật lúc: 2024-10-21 09:46:38
Lượt xem: 3
Phương Hữu Nhục chỉ nhớ ăn không nhớ đánh, đã sớm quên chuyện bị nhét phân gà, trừng mắt nhìn Đại Kiều nói: "Làm gì đó?"
Đại Kiều có chút bận tâm cậu ta sẽ đánh mình, lui về phía sau hai bước nói: "Tôi tới xem em gái một chút."
Phương Hữu Lương đột nhiên trừng lớn mắt, một mặt quái đản trừng mắt nhìn cô: "Mày, sao mày lại không nói lắp?"
Đại Kiều gật gù: "Ừm, tôi đã hết nói lắp rồi, sau này anh không được gọi tôi là nhóc nói lắp nữa, bằng không thì bà nội tôi sẽ đánh anh."
Phương Hữu Lương hừ lạnh một tiếng, tuyệt đối không muốn thừa nhận mình sợ sệt, lại chỉ vào mặt cô hỏi: "Mặt của mày sao lại trắng như thế, so với em gái Tiểu Kiều còn muốn trắng hơn. Có phải là mày lén trộm kem bảo vệ da trong nhà để bôi hay không? Không biết xấu hổ."
Phương Hữu Nhục dùng ngón tay út quệt lên khuôn mặt: "Không biết xấu hổ."
Khuôn mặt nhỏ bé của Đại Kiều trở nên hồng hồng, biện giải cho mình nói: "Tôi không có dùng kem dưỡng da mặt, tôi tự trắng như thế."
Phương Hữu Lương làm cái mặt quỷ, xoay người vừa chạy vừa hét lên: "Đồ nói dối, mày chính là dùng kem bảo vệ da mặt."
"Đồ nói dối. Đồ nói dối." Phương Hữu Nhục chạy chân ngắn đi theo sau anh trai mình.
Tiểu Kiều đang ở sân bên trong đờ ra, thấy anh họ đi vào liền hỏi: "Anh họ, vừa nãy anh nói chuyện với người nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/174.html.]
Phương Hữu Lương nói: "Đại Kiều, chị của em đó. Anh nói em nghe, chị em bây giờ không nói lắp nữa. Còn có mặt của nó trở nên thật trắng, anh hoài nghi nó trộm dùng kem bảo vệ da của người lớn."
Tiểu Kiều một mặt kích động: "Anh họ, anh nói chị em hiện tại ở bên ngoài?"
Phương Hữu Lương gật đầu, còn chưa kịp mở miệng, Tiểu Kiều liền hóa thành một cơn gió từ bên cạnh cậu ta chạy đi, lập tức liền không thấy đâu nữa.
Cậu ta sờ sờ đầu, kỳ quái nói: "Hai chị em lúc nào cảm tình trở nên tốt như vậy?"
Tiểu Kiều lao ra, nhìn thấy bóng lưng Đại Kiều từ từ đi xa, mở miệng hô: "Chị, chị chờ em một chút."
Từ khi dùng ngọc châu, thính lực của Đại Kiều trở nên vô cùng nhạy cảm, tuy rằng cách có chút xa, nhưng cô vẫn nghe đến âm thanh của em gái.
Cô dừng bước lại xoay người, quả nhiên thấy em gái đang chạy như điên tới.
Tiểu Kiều chạy trốn thở hổn hển vù vù: "Chị, sao chị lại có thể đi xa được như vậy?"
Từ khi anh họ vào cửa đến khi cô ta ra ngoài, rõ ràng thời gian rất ngắn, làm sao Đại Kiều đi được nhanh như vậy?
Đại Kiều có thể đi xa như vậy, thật ra vẫn là tác dụng của ngọc châu tử.