Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 447
Cập nhật lúc: 2024-10-26 15:39:43
Lượt xem: 11
Đại Kiều nhân lúc chị họ không chú ý, lặng lẽ ném một viên ngọc châu vào trong cháo gạo kê, để nó nấu chung với cháo gạo kê.
Cháo gạo kê còn chưa nấu xong, người trong nhà đã trở lại.
"Chị Đại Kiều, rốt cục chị đã trở lại, Tiểu Nhất Minh rất nhớ chị!"
Tiểu Nhất Minh vừa nghe thấy chị Đại Kiều của cậu đã trở lại, nhanh chóng đá chân nhỏ chạy tới.
Tiểu Đông Lâm chậm từng bước, đi theo phía sau một lát đã đuổi tới: "Chị Đại Kiều, Tiểu Đông Lâm rất rất nhớ chị!"
Lần trước bị Tiểu Nhất Minh nói thêm một chữ "Nhất", lần này cậu phải thêm một chữ "Rất", cũng không thể nhiều lần đều bại bởi cậu!
Mọi người nghe thấy hai người nãi thanh nãi khí nói, hì hì một tiếng đều nhịn không được nở nụ cười.
Đại Kiều ôm lấy hai nắm nhỏ, nhéo mặt bọn họ nói: "Hai ngày nay các em có ngoan ngoãn nghe lời không?"
Tiểu Nhất Minh lớn tiếng đáp: "Có, Tiểu Nhất Minh ngoan nhất nhất nhất nhất!"
Tiểu Đông Lâm nhìn Tiểu Nhất Minh như tên trộm, vậy mà một hơi nói thiệt nhiều chữ nhất, bỗng chốc cũng không chịu yếu thế nói: "Tiểu Đông Lâm ngoan nhất nhất nhất nhất nhất…!"
Một hơi nói nhiều chữ "Nhất" như vậy, thật sự là mệt c.h.ế.t cậu!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/447.html.]
"Ha ha ha…" Kiều Đông Anh đứng ở cửa phòng bếp lớn tiếng cười, "Hai thằng nhóc các em sao đáng yêu thế?"
Lần này Tiểu Đông Lâm giành nói: "Đúng vậy, chúng em chính là đứa trẻ rất đáng yêu!"
Tiểu Nhất Minh xoay tròn con mắt nói: "Chúng em đáng yêu giống chị Đại Kiều vậy!"
Tuy Tiểu Nhất Minh nhỏ tuổi, nhưng cái miệng nhỏ nhắn này như bôi mật, lớn rồi vẫn vậy sao?
Tiểu Đông Lâm thấy sự chú ý của mọi người lại bị Tiểu Nhất Minh đoạt đi, khuôn mặt nhỏ nhắn phình lên, lại tức thành cá nóc.
Đại Kiều lấy ra đồ ăn vật mứt vỏ hồng, còn có bột ô mai, viên sơn tra mua từ trấn trên cho hai em trai ăn.
Hai nắm nhỏ lập tức cười đến mặt mày cong cong, giống như hai cún con còn hơi sữa kề cận Đại Kiều.
Sau khi nấu cháo gạo kê xong, Đại Kiều bỏ thêm hai viên đường đỏ vào trong, chờ sau khi đường đỏ hòa tan, cháo gạo kê cũng không nóng.
Cô lập tức bưng qua cho dì Tuệ ăn.
Lâm Tuệ vốn không có ăn uống, lúc trước tí xíu mùi trứng gà cũng không ngửi được, nhưng lúc này bưng cháo gạo kê Đại Kiều nấu, bà ấy đột nhiên cảm thấy đói bụng!
Bà ấy múc một muỗng cháo gạo kê ăn, dạ dày ban ngày ói ra nhất thời ấm áp, khiến cả người bà ấy đều thư thái.
"Mẹ, thế nào? Có thể nuốt trôi không?" Đại Kiều chớp lông mi dài dày, khẩn trương hỏi.