Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 749
Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:10:07
Lượt xem: 3
Kiều Chấn Dân chạy như bay, ôm Tiểu Uyển Nhi vào lòng: “Đừng sợ, đừng sợ, cha ở đây, sẽ không có chuyện gì.”
Một hồi lâu sau, Tiểu Uyển Nhi mới dần bình phục lại. Kiều Chấn Dân cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng, nhẹ nhàng hỏi: “Người đàn ông kia là ai? Tiểu Uyển Nhi từng gặp chưa? Hơn nữa sao con lại biết mẹ gặp người đàn ông đó?”
Tiểu Uyển Nhi nhỏ giọng nói: “Con sợ mẹ bị mẹ mìn lừa đi, cho nên mỗi lần mẹ đi mua đồ ăn, con sẽ lén theo sau. Con chưa từng gặp người đàn ông đó, nhưng hình như mẹ và ông ta quen biết.”
Trong lòng cô bé, mẹ mìn là người đáng sợ nhất trên đời. Cô bé rất thích người mẹ mới này, lại sợ mẹ mới bị mẹ mìn bắt, nên mỗi lần mẹ đi mua đồ ăn, cô bé luôn lén lút theo dõi.
Bàn tay Kiều Chấn Dân nắm chặt dưới bàn, cố gắng kìm nén cơn giận: “Không cần sợ, mẹ không sao. Hiện giờ mẹ đang ở bệnh viện.”
Tiểu Uyển Nhi ngẩng đầu lên hỏi: “Mẹ không sao thật chứ?”
Kiều Chấn Dân gật đầu: “Đúng, không có chuyện gì. Tiểu Uyển Nhi không cần lo lắng. Hơn nữa, mẹ chảy m.á.u không phải do con sai, trước đó mẹ đã bị ngã và bị thương. Vậy nên, Tiểu Uyển Nhi đồng ý với cha, không được tự trách mình, được không?”
Tiểu Uyển Nhi là một đứa trẻ ngoan ngoãn, nhưng vì lo cho Thạch Cầm Tâm bị mẹ mìn bắt, nên cô bé luôn lén theo sau để bảo vệ bà. Nhưng cô bé không biết rằng, người mà mình muốn bảo vệ lại đang âm thầm muốn tiễn mình đi! Điều đáng phẫn nộ là, bà ta sinh non không phải do lỗi của Tiểu Uyển Nhi, nhưng lại đổ hết trách nhiệm cho một đứa bé mới 4 tuổi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/749.html.]
Bà ta biết rõ Tiểu Uyển Nhi không giống những đứa trẻ khác; nếu để Tiểu Uyển Nhi mang lỗi, có thể cô bé sẽ lại trở nên tự ti và khép mình! Thạch Cầm Tâm quả thật không thể tha thứ!
Ông vốn nghĩ để mọi người bình tĩnh lại một chút rồi thương lượng đối sách, nhưng giờ đây, xem ra mối hôn nhân này không thể tiếp tục nữa!
Tiểu Uyển Nhi chớp đôi mắt đen láy hỏi: “Vậy em trai thì sao? Em trai không sao chứ?”
Yết hầu Kiều Chấn Dân hơi nghẹn lại: “Em trai bị bà ngoại ôm đi rồi, có lẽ sẽ mất một thời gian mới về nhà được. Tiểu Uyển Nhi có nhớ ông bà nội và chị Đại Kiều không? Ngày mai cha sẽ đưa con về thăm họ, được không?”
Hai mắt Tiểu Uyển Nhi bừng sáng: “Thật sự có thể sao?”
Cô bé rất nhớ chị mình, nhưng cha thường bận rộn, đã lâu chưa gặp chị.