Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 846
Cập nhật lúc: 2024-11-03 12:29:29
Lượt xem: 2
Chỉ thấy anh nhướng mày hỏi: "Trước đó em đã đồng ý với anh như thế nào, chẳng lẽ em chỉ dỗ ngọt anh thôi sao?"
Ngữ khí của anh mang theo sự nghiến răng nghiến lợi, biểu cảm khá hung dữ.
Đại Kiều chớp đôi lông mi cong dài, có chút ngơ ngác: "Anh Hoắc Trì, em đồng ý với anh cái gì?"
Quả nhiên là miệng phụ nữ, không thể tin được!
Rõ ràng trước đó ở bệnh viện cô đã nói rằng anh là người đối tốt với cô nhất, nhưng vừa quay đầu liền quên sạch!
Hoắc Trì tức giận, và hậu quả rất nghiêm trọng!
Đại Kiều cảm nhận được sự tức giận của Hoắc Trì, nhưng cô mãi không hiểu: "Anh Hoắc Trì, sao anh lại giận em? Anh có thể nói cho em biết không?"
Hoắc Trì nhất định không nói.
Không phải anh cố ý làm khó cô, mà là loại lời này anh sao có thể nói ra được?
Nếu nói ra, hình tượng của anh sẽ bị hủy hoại, có lẽ cô sẽ nghĩ anh là loại đàn ông "tính toán chi li" ấy!
Nhưng không nói, lòng anh lại không thoải mái.
Anh đối với cô không tốt sao? Sao vừa rồi cô không nhắc đến tên anh?
Anh cứ tự mâu thuẫn như vậy, trong khi Đại Kiều lại không phải là con giun trong bụng anh, làm sao có thể đoán ra những tâm tư phức tạp này của anh?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/846.html.]
Nhưng không đoán ra cũng không sao, cô vẫn đi theo phía sau anh, một tiếng "anh Hoắc Trì" ngắn, một tiếng "anh Hoắc Trì" dài, thỉnh thoảng hỏi anh có muốn ăn trái cây không, thỉnh thoảng hỏi anh có nóng không.
Hoắc Trì vốn không thật sự tức giận, thấy cô giống như một con mèo nhỏ dính người, trong lòng anh đã sớm mềm lòng.
Nhưng bạn cho rằng mọi chuyện sẽ cứ như vậy kết thúc sao?
Không!
Đến lúc buồn ngủ, cuối cùng Hoắc Trì vẫn không nhịn được nói: "Em…… Không phải trước đó đã nói sẽ nhớ kỹ rằng anh đối với em tốt nhất sao?"
Đại Kiều "A" một tiếng, gật đầu như gà mổ thóc: "Đúng vậy, anh Hoắc Trì đối với em rất tốt."
Rất tốt.
Nhưng không phải là tốt nhất.
Thiếu một chữ làm trong lòng Hoắc Trì cảm thấy ủy khuất.
"Vậy sao trước đó khi em nói chuyện với bà nội lại…… không nhắc đến anh?"
Khi anh nói câu này, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, hai bên tai dưới ánh đèn hồng phấn đỏ lên.
Đại Kiều: "……" Thì ra anh đã khó chịu cả một buổi chiều và một buổi tối chỉ vì chuyện này?
Hoắc Trì bị cô nhìn đến có chút chột dạ, lại cũng cảm thấy ủy khuất: "…… Sao em không nói lời nào? Chẳng lẽ anh đã nói sai rồi sao?"
Đại Kiều nhanh chóng dỗ anh: "Anh Hoắc Trì không sai, là em sai rồi. Đáng lẽ lúc ấy em nên nói cả tên anh Hoắc Trì nữa. Nếu không, ngày mai chúng ta sẽ gọi điện cho bà nội, em sẽ nói riêng với bà một tiếng?"