Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bùi Tỉnh Chi - C13

Cập nhật lúc: 2024-04-21 19:18:09
Lượt xem: 210

13.

Ta và biểu ca nhìn nhau, đều nhìn thấy sự nghi hoặc, khó hiểu và hoang mang trong mắt đối phương.

Một nam tử mặc đồ đen, dung mạo tuấn tú thâm trầm cầm kiếm đi tới, sắc mặt hắn điên cuồng.

Ta sợ hãi rụt người lại, lại là một kẻ điên.

Không được, ta bị chứng sợ vật khổng lồ, ta sợ cánh tay to.

Tiểu hầu gia giận dữ hét: "Triệu Vân Cẩm! Phản tặc nhà ngươi còn không thả bọn ta ra!"

A, hắn chính là đứa con bất hiếu nổi tiếng ép vua thoái vị khiến phụ hoàng mình thổ huyết, đại hoàng tử.

Đại hoàng tử không để ý đến cơn thịnh nộ vô năng của tiểu hầu gia, giơ kiếm ngang cổ hắn ấn xuống.

Rất nhanh sau đó m.á.u tươi đã chảy ra, tiểu hầu gia buộc phải im miệng.

Đại hoàng tử vung tay ra hiệu cho thuộc hạ lấy kiếm ngang cổ ta, ta cảm thấy cổ mình lạnh toát.

Chuột nhỏ như ta lần này có lẽ thật sự phải c h ế t rồi.

Đại hoàng tử vận đan điền, hướng về phía dưới tường thành hét lớn:

"Triệu Vân Chi! Phò mã của ngươi, còn có Bùi gia tam cô nương bên cạnh ngươi đều nằm trong tay ta!

"Ngươi chọn một người sống đi, ha ha ha ha ha!"

Ta cúi đầu nhìn xuống, buồn cười c h ế t đi được, xa quá chẳng nhìn rõ gì cả.

🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳

"Ta chọn phò mã."

Giọng nói trong trẻo của công chúa xuyên qua không khí đến bên ta.

Ta nhắm mắt lại, chỉ chờ c h ế t.

Không ngờ đại hoàng tử lại cười cuồng vọng và tự tin:

"Ha ha ha ha ha! Xem ra ngươi không nỡ lòng với phò mã, tốt, vậy ta sẽ g.i.ế.c phò mã trước, rồi g.i.ế.c Bùi cô nương!"

Huhu, lần này ta thật sự tức giận rồi, ta thề lần này ngươi thật sự chọc giận ta rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bui-tinh-chi/c13.html.]

Nếu đại hoàng tử ngươi không hiểu lời nói nhẹ nhàng, vậy ta cũng biết một chút về ám khí hí hí.

Ta lặng lẽ rút ra ám khí mà công chúa đưa cho ta, nhân lúc kẻ khống chế ta không chú ý mà cho hắn một đòn.

Hắn lặng lẽ rời khỏi thế gian này, cũng như hắn đã lặng lẽ đến.

Ta còn muốn cho đại hoàng tử cũng nếm thử một đòn thì bị hắn phát hiện, hắn cười lạnh, giơ kiếm đ.â.m về phía ta.

Không đùa đâu, ta hình như thật sự nhìn thấy bà cố của ta rồi.

Ta nhắm mắt lại, tiếp tục chờ c h ế t.

Cơn đau dự kiến không đến, tiếng lông vũ xé gió đã cắt ngang động tác của đại hoàng tử.

Ta mở mắt ra, một mũi tên lông vũ trắng cắm thẳng vào n.g.ự.c hắn.

Đột nhiên có tiếng gió thoảng qua, trong nháy mắt ta đã rơi vào một vòng tay ấm áp.

Bên tai truyền đến một giọng nói dễ nghe mang theo chút nghẹn ngào:

"Bùi Tỉnh Chi, ta sợ quá."

Ta cúi mắt nhìn xuống công chúa trên vai, không, bây giờ phải gọi là công chúa ca ca.

Y ngẩng đôi mắt phượng ướt át lên, ánh mắt yếu đuối, lại một lần nữa lặp lại:

"Bùi Tỉnh Chi, ta sợ quá, ngươi mau an ủi ta đi."

Ta hít một hơi thật sâu, chuẩn bị bày tỏ sự bất mãn của mình.

Đột nhiên bên cạnh chen vào một giọng nói đột ngột:

"Vân Chi, đến tận hôm nay ta mới phát hiện ra, thì ra người ta yêu vẫn luôn là nàng."

Ta quay đầu nhìn tiểu hầu gia đang thâm tình thổ lộ, nhắm mắt lại, lại muốn c h ế t.

Cốt truyện đã sụp đổ như thế này rồi, tiểu hầu gia ngươi sao vẫn kiên trì không ngừng đi theo cốt truyện vậy.

Công chúa ca ca nhắm mắt lại nhịn xuống cơn buồn nôn, cái miệng 37 độ thốt ra một chữ lạnh lùng: "Cút."

Công chúa ca ca ôm ta đi, để lại tiểu hầu gia một mình bơ vơ trong gió.

 

Loading...