Bụng Mang Dạ Quỷ - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-03-29 19:48:35
Lượt xem: 136
15.
Thì ra Trương Kiến Hào không phải c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, thì ra không chỉ mỗi tôi là người gánh họa cho ông già đáng sợ này, trên đời thật sự có người đàn ông hy sinh vợ con để thành toàn cho mình sao?
Tôi thở dài một hơi, trong lòng cảm thấy ngậm ngùi.
Cụ Trương nhân lúc Trương Kiến Hào đang thương cảm, vội vàng bắt lấy cơ hội đứng dậy chạy thục mạng.
Đáy mắt anh ta không còn chút thương xót, rất nhanh anh đã đứng sau lưng cụ Trương, bộ móng dài đen xì đ.â.m trực tiếp vào người và moi t.i.m ông ta ra.
“Phụt…”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Cụ Trương phun ra một ngụm m.á.u tươi, quay đầu lại nhìn với đôi mắt trừng to.
Trương Kiến Hào cầm lấy quả tim trong tay với khuôn mặt thất thần, miệng lẩm bẩm:
“Ông không xứng đáng để có nó.”
“Bởi vì ông vốn dĩ không có tim.”
Triệu Thù phấn khích hô hào nhìn cụ Trương nằm gục dưới đất: “Chết hay lắm, c.h.ế.t hay lắm!!!”
“Đáng đời, đáng đời.”
Nói rồi, cô ta nhìn về phía tôi, đôi mắt long lên phát sáng: “Còn nhỏ này nữa!”
“Con trai ngoan, g.i.ế.c luôn con nhỏ này đi!”
“Chỉ cần con g.i.ế.c luôn nó, tất cả mọi thứ của nhà họ Trương đều là của mẹ con mình!”
Tôi ngẩng đầu, vừa hay đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Trương Kiến Hào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bung-mang-da-quy/chuong-13.html.]
Kiếp trước, tôi và anh tuy là vợ chồng minh hôn, nhưng tôi chỉ nhìn thấy anh qua tấm di ảnh. Nỗi oán hận của tôi đối với anh ta cũng không biết nên nói như thế nào. Tôi đem tất cả tai họa mà bản thân phải gánh chịu đều quy chụp lên người anh, nhưng anh ta chẳng qua chỉ là một người đã c.h.ế.t mà thôi.
Khi Trương Kiến Hào đã nhìn rõ tôi, liền ngơ ngác trong phút chốc.
“Là em.”
Tôi ngây người, anh ta biết tôi à?
Trương Kiến Hào nhìn xa xăm suy ngẫm rồi hé miệng nói: “Là cô gái đã thờ phụng nhang khói đó sao?”
16.
Chưa kịp đợi tôi trả lời, anh ta ra sức bóp nát nội tạng đang rỉ m.á.u trong tay, ánh mắt quyết liệt hóa cơ thể thành cát bụi, biến mất trong đêm đen.
Đến cả oán khí trên người anh cũng tan theo mây khói.
Triệu Thù hốt hoảng, vừa lăn vừa bò đến đưa tay nắm loạn xạ trong không trung: “Con trai ngoan, con trai ngoan của ta đâu rồi!”
“Con chính là cháu đích tôn của nhà họ Trương đấy!”
“Sau này con còn phải kế thừa gia sản kia mà!”
Triệu Thù phát điên gào thét, làn da lở loét sau khi bị ngọn lửa thiêu đốt, đầu tóc cũng đã cháy xém, không còn nhận ra vẻ ngoài ban đầu của cô ta nữa.
“Là mày! Nhất định là do mày!”
Triệu Thù hung hăng chỉ thẳng vào mặt tôi, trong mắt xộc lên từng tia ác độc.
“Mày giấu con tao đi đâu rồi?!”
“Mau trả con lại cho tao!”