Cá Cược - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-10-04 16:33:53
Lượt xem: 8,289
Tôi khẽ gật đầu, khi quay lưng lại, không thể kiềm chế nổi mà lén lút đảo mắt một cái thật to.
Đi vệ sinh, xả nước, rửa tay, tất cả chỉ trong chớp mắt.
Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, tôi liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Kiều Duẫn Hòa đang mặc chiếc áo đồng phục rộng thùng thình đã bạc màu, phần đuôi tóc khô ráp được buộc vội bằng một sợi dây chun mảnh, thả lơi sau gáy gầy guộc và nhợt nhạt của cô ấy.
Chỉ cần liếc qua là có thể nhận thấy khí chất nghèo nàn bao phủ khắp người cô: cơ thể gầy yếu vì thiếu dinh dưỡng, chiếc đồng phục vá víu, đôi giày thể thao trắng nhỏ chỉ còn sót lại chút họa tiết dán bên viền.
Nhưng người mà cô ấy đang ép sát vào tường lại hoàn toàn tương phản, toát lên vẻ giàu có từ đầu đến chân.
Kiều Duẫn Hòa lải nhải nói gì đó, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy vội vã.
Tôi đứng nghe một lúc mà chỉ hiểu lờ mờ vài câu.
Úc Thanh Vũ thì không có chút tò mò nào như tôi, cậu ta chỉ đút tay vào túi, thản nhiên nhìn ra chỗ khác, không để ý đến cô, cũng chẳng trả lời bất cứ câu nào. Tôi không biết là cậu ta không nghe rõ hay thực sự chẳng bận tâm.
Không nghe rõ nội dung câu chuyện, tôi cũng chẳng buồn quan tâm nữa.
Thấy cả hai không để ý đến mình, tôi quay người trở lại nhà vệ sinh, quyết định nán lại thêm chút nữa.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Úc Thanh Vũ đối xử với Kiều Duẫn Hòa giờ đây giống như không hề tồn tại, hoàn toàn phớt lờ cô ấy, như thể cô ấy chỉ là không khí.
Nhưng vài ngày trước, chính xác là tuần trước, mọi chuyện không phải như vậy.
Khi đó, Úc Thanh Vũ vừa theo đuổi được Kiều Duẫn Hòa, chăm sóc cô không thiếu điều gì. Sáng nào cậu ta cũng mang đồ ăn đến lớp cho cô, tối lại đưa cô về nhà. Bất cứ khi nào Kiều Duẫn Hòa cần thứ gì, cậu ta đều nhanh chóng mang đến món tốt nhất, trong đó không thiếu những món đồ xa xỉ như điện thoại và máy tính bảng trị giá hàng chục ngàn tệ.
Trong giờ thể dục của lớp 11A3, Úc Thanh Vũ thường trốn học để ở bên cô. Cậu công tử giàu có ấy thậm chí đã thức cả đêm để tự làm một chiếc vòng tay tặng cho người mình yêu.
Vì cô, Úc Thanh Vũ không đến quán bar hay hộp đêm, thậm chí còn ngừng hút thuốc, thứ luôn theo cậu không rời.
Kiều Duẫn Hòa rất cảm động trước tất cả những điều đó, đã ôm lấy cậu ta và khóc suốt nửa tiết thể dục.
Khi đó, tôi ngồi bên cửa sổ, lạnh lùng nhìn cảnh hai người họ ôm nhau.
Phản ứng đầu tiên của tôi là: Thật nực cười.
Những chuyện vụn vặt ấy mà lại có thể coi là bằng chứng cho tình yêu sâu đậm của cậu ta sao?
Chỉ là mang đồ ăn do quản gia nấu, buổi tối tiện đường đưa về, thi thoảng bỏ ra chút tiền chẳng đáng kể, hay chiếc vòng làm từ hạt thủy tinh, vậy mà cũng khiến người khác cảm động?
Không ngoài dự đoán, Úc Thanh Vũ theo đuổi cô ta một tuần, rồi sau một tuần yêu đương, cậu ta không chút do dự đá cô ta ra rìa.
Trong mắt người khác, có lẽ là vì cậu ta chán ngấy rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ca-cuoc/chuong-5.html.]
Nhưng trong mắt tôi, Úc Thanh Vũ chưa bao giờ coi trọng cô ấy.
Cuộc trò chuyện tối thứ Hai vừa qua chỉ càng khẳng định rằng tôi đã đúng.
Úc Thanh Vũ là kiểu người coi tình cảm như một trò chơi.
“Trình Tiểu Tiểu?”
Tiếng gọi không quá lớn nhưng rõ ràng, vang lên từ bên ngoài nhà vệ sinh, kéo tôi về với thực tại. Tôi xoay người bước ra.
Nhìn thấy tôi, vẻ mặt vốn căng thẳng của Úc Thanh Vũ dần dịu lại, cậu ta cười nói: “Tớ cứ tưởng cậu chạy mất rồi.”
“Không,” tôi đối diện ánh mắt cậu ta, bình tĩnh trả lời, “Chỉ là hơi đau bụng thôi.”
Úc Thanh Vũ nhíu mày, định giơ tay lên xoa đỉnh đầu tôi, nhưng giữa chừng lại rút về.
Trong ánh mắt cậu ta đầy vẻ lo lắng: “Vậy cậu thấy sao rồi? Có cần mua thuốc không?”
Tôi lắc đầu dứt khoát: “Không cần, giờ tớ ổn rồi.”
“Vậy chúng ta đi ăn trưa nhé? Hôm nay có món đậu hũ Tứ Xuyên cậu thích.”
Tôi gật đầu: “Đi thôi.”
Đau bụng mà cậu ấy lại rủ tôi ăn đồ cay, đúng là mượn d.a.o g.i.ế.c người.
“Cậu không ăn cùng bạn bè à?”
“Có chứ” tôi đi trước, vừa nói vừa bước, “Ai đến trước thì giữ chỗ, đến rồi cậu sẽ thấy.”
Suốt dọc đường, Úc Thanh Vũ cứ bám theo sau lưng tôi, lải nhải không ngừng như đang thả từng hạt châu ra ngoài.
Chỉ đến khi bước vào căng tin, cậu ta mới yên tĩnh hơn chút.
Chúng tôi cùng nhau vào căng tin, xung quanh cũng bắt đầu có những tiếng xì xào bàn tán.
Tôi nghiêng đầu khẽ hỏi: “Cậu không ăn cùng bạn à?”
Ẩn ý đơn giản thôi: sao cậu còn chưa đi?
Nhưng tôi không thể nói ra vì hiện tại tôi là một cô gái ngoan hiền.
“Cậu chẳng phải bạn tớ sao?” Cậu ta chớp đôi mắt ngây thơ, giọng điệu chân thành đến khó tin.
Thật khó mà không mắng cho cậu ta một trận!