Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cả Nhà Bạo Quân Đều Dựa Vào Đọc Tiếng Lòng Của Ta Để Giữ Mạng - Tiểu thuyết - Chương 167: Đại ca ca, đây là đang tự lừa dối mình

Cập nhật lúc: 2024-10-27 20:56:46
Lượt xem: 83

Sau khi nhận ra sự thật đáng sợ này, Tôn Hiểu Vân không thể tin được mà lùi lại mấy bước, ánh mắt phức tạp nhìn Dư Công tử, không, là Tam hoàng tử.

Cô đột nhiên hiểu ra, vì sao trước đây Tam hoàng tử gặp cô, luôn lạnh lùng, khuôn mặt tối sầm.

Cô thể hiện tình cảm với hắn, nhưng hắn cũng không động lòng.

Hắn như một tảng đá lạnh cứng, không có nhiệt độ, không có cảm xúc...

Cô từng nghĩ đó là do bản tính của hắn lạnh nhạt, cần cô từng chút, từng chút một, từ từ làm ấm.

Nhưng giờ cô mới hiểu, cô đã sai, hoàn toàn sai.

Là vì hắn là Tam hoàng tử.

Cô từng vì muốn hủy bỏ hôn ước với Tam hoàng tử, mà công khai từ hôn, làm cả kinh thành đều biết, khiến Tam hoàng tử mất mặt.

Khi việc từ hôn không thuận lợi, cô thậm chí còn tìm cách hối lộ người để hạ độc, cố gắng g.i.ế.c Tam hoàng tử, muốn kết thúc hôn sự này một cách âm thầm.

Cô dựa vào gia thế, và dựa vào việc hắn từng có khuôn mặt đầy mụt nhọt, không được sủng ái, bị mọi người xa lánh, mà làm rất nhiều chuyện không tốt với hắn.

Vì vậy giờ hắn mới đối xử với cô như thế.

Tất cả đều hợp lý.

Sự lạnh nhạt cũng có lý do.

Cô... tự làm tự chịu.

Tim cô đau quá.

Đúng vào dịp năm mới, Tôn Hiểu Vân ôm lấy ngực, òa khóc nức nở.

Cô còn oán trách trời cao, bỡn cợt con người.

Khi cô không thích Tam hoàng tử, muốn từ hôn bằng mọi giá, thì lại không dễ dàng gì.

Khi cô yêu Tam hoàng tử từ cái nhìn đầu tiên, muốn gả cho hắn và sống bên hắn suốt đời, thì lại không thể như ý.

Quá khứ xấu xí cũng tàn nhẫn bộc lộ trước mắt cô, nhắc nhở cô, đã làm những chuyện gì mà phải gánh chịu hậu quả.

Cô không biết nên nói gì nữa.

“Tiểu thư, đừng khóc nữa.”

“Nô tỳ nhìn thấy đau lòng.”

Nha hoàn cẩn thận an ủi.

Tôn Hiểu Vân lau nước mắt, giơ tay tát nha hoàn một cái.

Cô còn quát lên: “Các ngươi nhìn có vẻ không ngạc nhiên chút nào, như thể đã biết chuyện này từ trước, các ngươi biết Dư Công tử chính là Tam hoàng tử, đúng không?”

Hai nha hoàn không phủ nhận, đều ngầm thừa nhận.

Nỗi buồn trong mắt Tôn Hiểu Vân càng sâu, cô nghẹn ngào hỏi: “Nếu đã biết, tại sao không nói cho ta?”

“Cố tình xem ta làm trò cười sao?”

Nha hoàn nghe vậy, vội quỳ xuống, giải thích: “Tiểu thư, sau khi Tam hoàng tử hết mụt nhọt, trở thành một nam tử tuấn mỹ, trong cung và ngoài cung đều truyền tai nhau. Nô tỳ cảm thấy có gì đó không ổn, nên lén đi gặp Tam hoàng tử.”

“Còn đem so sánh với bức họa của Dư Công tử mà tiểu thư vẽ, phát hiện họ là một người, nô tỳ muốn nói cho tiểu thư, nhưng...”

“Nhưng tiểu thư một lòng nghĩ đến Dư Công tử, vì hắn mà cười, vì hắn mà khóc, cũng vì nhớ hắn mà vui thầm, nô tỳ thật sự không nỡ nói ra.”

“Nô tỳ sợ tiểu thư sẽ buồn.”

“...”

Tôn Hiểu Vân nghe lời giải thích này, không thể nói gì.

Con nha đầu c.h.ế.t tiệt, ngu ngốc, chuyện này sớm muộn gì cô cũng biết.

Giấu được một lúc, không giấu được cả đời.

“Tiểu thư, chúng ta biết sai rồi, xin người trừng phạt nặng.”

“Về rồi tính sau.” Tôn Hiểu Vân hít một hơi sâu, đi đến trước mặt Tam hoàng tử, chất vấn: “Tam hoàng tử, tại sao người cũng không nói gì?”

“Khi ta nhầm người là Dư Công tử, tại sao người không đính chính?”

“Người cố tình xem ta làm trò cười sao?”

“Hay người muốn nhìn ta vì người mà yêu sâu đậm, đau khổ đến không muốn sống?”

Tam hoàng tử hừ lạnh một tiếng, châm chọc: “Thái độ của ta, vẫn chưa đủ chứng minh sao?”

“Còn về việc yêu sâu đậm? Hừ.” Tam hoàng tử rất khinh thường.

“...”

Tôn Hiểu Vân sững sờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ca-nha-bao-quan-deu-dua-vao-doc-tieng-long-cua-ta-de-giu-mang-tieu-thuyet/chuong-167-dai-ca-ca-day-la-dang-tu-lua-doi-minh.html.]

Thái độ của Tam hoàng tử quả thật đã đủ chứng minh.

Huynh ấy luôn lạnh lùng, xa cách, khi nói chuyện với cô lúc nào cũng có những lời châm chọc khó hiểu, như thể cô đã xúc phạm hắn vậy.

Đó là cô không hiểu ra được, và cũng là cô hỏi dư thừa.

Tôn Hiểu Vân cam chịu, giơ tay lau nước mắt. Do đang giận, cô lau rất mạnh, mắt không khóc đỏ nhưng lại bị cô lau đến đỏ lên.

Đỏ như quả đào, trông vô cùng đáng thương.

Nhưng Tam hoàng tử không hề liếc nhìn một lần.

Hắn vẫn luôn căm ghét chuyện Tôn Hiểu Vân hạ độc hại mình.

Tôn Hiểu Vân cũng không nán lại lâu, cô mang theo nha hoàn, khóc lóc rời khỏi cung.

An Quý nhân nhìn theo bóng lưng cô rời đi, nói: "Lúc nàng ta đối xử với lão Tam như vậy, có từng nghĩ đến ngày hôm nay không?"

Tam hoàng tử thở dài, kiềm chế cảm xúc trong lòng, đến trước mặt Cửu Cửu, nói: "Cửu Cửu, cho muội tiền đuổi tà."

Tam hoàng tử nhét cho Cửu Cửu một phong bao lì xì lớn.

Cửu Cửu ngọt ngào nói: "Tam ca ca năm mới vui vẻ."

"Tốt."

"Mỹ nhân tỷ tỷ, An nương nương năm mới vui vẻ."

"Tiểu công chúa khách khí rồi."

An Quý nhân bất ngờ vì được đối đãi như thế, công chúa có phong hiệu, lại được hoàng đế sủng ái, mà vẫn có thể chúc Tết với một tiểu quý nhân như cô, thật là lễ độ, Lý nương nương phi dạy dỗ thật tốt.

Lý phi lên tiếng mời: "An Quý nhân, hôm nay là Tết, hay là, đến cung của ta ngồi chơi một chút?"

"Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh."

"Lão Tam, cùng đi nào, đến đa tạ Lý nương nương của con nhiều, nếu không có Lý nương nương, làm sao con có thể được Kỳ đại nhân chỉ dạy bài học?"

Tam hoàng tử gật đầu đáp: "Con hiểu rồi."

·

Thu Thủy Cư hôm nay thật náo nhiệt.

Ngoài Tam hoàng tử và An Quý nhân, còn có rất nhiều người đến chúc Tết.

Đại hoàng tử và Đại hoàng tử phi, Thái tử và Thái tử phi, Thập hoàng tử, Thập nhất hoàng tử, còn có Nam Nguyên Hương, rất nhiều người...

Cửu Cửu bị mọi người chuyền tay ôm qua ôm lại.

Cửu Cửu cảm thấy mình không có chút tự do nào.

Cô đã hơn năm tuổi rồi, không muốn bị ôm mãi, cô muốn tự đi, nhưng từ lúc vào Thu Thủy Cư, chân cô chưa hề chạm đất.

Lúc này, Đại hoàng tử ôm Cửu Cửu, rồi chỉ vào bụng tròn trịa, sắp sinh của Đại hoàng tử phi bên cạnh, nói: "Cửu Cửu, nói xem, trong bụng đại tẩu của muội là con trai hay con gái?"

Nghe nói trẻ con có thể nhìn ra bà bầu mang thai con trai hay con gái?

Đại hoàng tử muốn biết Tiêu Tĩnh Văn đang mang thai gì?

Hắn muốn có một cô con gái, tốt nhất là giống như Cửu Cửu, đáng yêu như ngọc, xinh xắn như búp bê, mềm mại dễ thương, thơm tho, rất đáng yêu.

Nhưng Cửu Cửu nhìn bụng tròn của Tiêu Tĩnh Văn, không nhìn ra gì cả.

Vào fb của tài khoản Chu Yêu Yêu để xem trước 10 chương tại: https://www.facebook.com/profile.php?id=61566541635062

"Không biết."

"Cửu Cửu không phải thái y, không thể biết được."

Lý phi đã từng mang thai, cũng từng nhìn thấy các nữ nhân trong cung mang thai, nên có thể đoán ra một chút.

Lúc này, bà nhìn bụng của Tiêu Tĩnh Văn, sau một lúc quan sát, nói: "Bụng của Tĩnh Văn hơi nhô cao, eo không có mỡ, bụng không phải là dạng tròn trịa mà nhọn nhọn, có lẽ là con trai."

"..." Đại hoàng tử nghe xong thì suýt khóc, "Lý nương nương, không phải chứ?"

Tiêu Tĩnh Văn đặt tay lên bụng, cười nhẹ nhàng nói: "Là trai hay gái đều tốt."

Nhưng Đại hoàng tử không nghĩ như vậy, hắn buồn bã ra mặt.

Hắn có nhiều đệ đệ như thế, hắn hiểu rõ sự nghịch ngợm của con trai.

"Con trai không tốt sao?" Lý phi nói: "Giống như con, khi lớn lên có thể dũng mãnh chiến đấu, lập công lập nghiệp."

Không, hắn muốn con gái.

Đại hoàng tử tự lừa mình dối người nói: "Cửu Cửu, muội nói đi, đại ca ca chỉ tin muội thôi, muội nhanh nói là con gái đi?" Những điều Cửu Cửu nói thường đều thành sự thật.

Chỉ cần Cửu Cửu nói, nhất định sẽ là con gái.

[Đại ca ca đang tự lừa dối mình.]

[Cửu Cửu nói là con gái, chưa chắc đã là con gái.]

[Nếu Cửu Cửu nói là con gái, mà sinh ra là con trai, chẳng phải đại ca ca sẽ trách Cửu Cửu sao?]

Loading...